Đầu tháng sáu, Long Khánh Đế nhận được lời mời của Liêu đế, mời Long Khánh Đế đến thảo nguyên tham gia cuộc đi săn mùa thu, trong thư Liêu đế còn nói, hắn chuẩn bị một con tuyệt thế tuấn mã muốn tặng cho Long Khánh Đế.
Mấy năm này Đại Chu cùng Liêu quốc coi như hòa bình chung sống, biên quan hai nước thông thương, đời sống bách tính cũng không tệ, hơn nữa, Lão Liêu đế đã từng thề muốn tiêu diệt Đại Chu đã qua đời, bây giờ Liêu đế mới hơn hai mươi tuổi, sau khi Liêu đế tuổi trẻ đăng cơ vẫn luôn rất kính sợ Long Khánh Đế, giọng điệu trong thư khiêm tốn, Long Khánh Đế vui mừng đến nỗi xém chút cười đến rụng răng.
Long Khánh Đế rất tự đắc nha, các long tử của hắn có văn có võ, lão Liêu đế oai hùng một thế, sinh ra nhi tử lại là thứ hèn nhát.
Đám đại thần lại hoài nghi Liêu đế có âm mưu, nhao nhao khuyên can Long Khánh Đế đừng nhận lời mời của Liêu quốc.
Long Khánh Đế khẽ nói: “Nếu Trẫm không đi, chẳng phải chứng minh rằng trẫm sợ tên tiểu tử Liêu quốc?”
Long Khánh Đế vốn là ngại câu nệ lễ tiết trong hoàng cung, bây giờ có thể có lý do quang minh chính đại đến thảo nguyên đi dạo một vòng, Long Khánh Đế không đi mới là lạ, lại nói, Long Khánh Đế còn muốn xem Liêu đế chuẩn bị cho hắn một con ngựa tốt đây, chiến mã Liêu quốc tiếng tăm lừng lẫy, được Liêu đế khen thành “tuyệt thế tuấn mã”, nhất định bất phàm.
Cứ như vậy, Long Khánh Đế lực bài chúng nghị, mệnh văn võ đại thần chuẩn bị cẩn thận, nửa tháng sau hắn muốn xuất phát.
*Lực bài chúng nghị: sau khi cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến
Long Khánh Đế cảm thấy đi thảo nguyên là chuyện vui, cho nên hắn khâm điểm Thái tử, Ninh Vương bồi giá, mệnh Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng nội các lưu thủ kinh thành, trừ cái đó ra, Long Khánh Đế mệnh Thừa Ân hầu Cố Sùng Nghiêm suất lĩnh hai mươi vạn cấm quân hộ giá, để tránh Liêu đế có âm mưu gì. Đương nhiên, Long Khánh Đế cũng chưa quên mời con dâu hắn nhận định trong lòng, Cố Loan.
Kiếp trước Cố Loan là một cây bệnh, đương nhiên không thể đi đến thảo nguyên ngàn dặm, lần này, Cố Sùng Nghiêm cũng đã giúp nữ nhi nghĩ kỹ cách từ chối nhã nhặn thánh ân như thế nào, Cố Loan lại mong đợi nói với phụ thân: “Phụ thân, con muốn đi thăm thú thảo nguyên, bỏ lỡ lần này, về sau có thể cũng không còn cơ hội đi thảo nguyên chơi nữa.”
Cố Sùng Nghiêm nghi ngờ nói: “Ninh Vương cũng đi, con không sợ hắn?”
Cố Loan cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì nói: “Con không đến trước mặt hắn là được mà, hơn nữa có phụ thân ở đây, ai con cũng không sợ.”
Nữ nhi tin hắn như thế, Cố Sùng Nghiêm rất thích nghe, cười vang nói: “Được, vậy A Loan cũng theo chúng ta đi.”
Những người khác trong Hầu phủ, Tiêu lão thái quân lớn tuổi, không nên đi xa, Du thị là đương gia chủ mẫu, vừa phải quản gia vừa phải trông coi Trang Ca, nhưng chỉ riêng Cố Loan một tiểu cô nương đi cũng không được, Cố Sùng Nghiêm liền khuyên mẫu thân Liễu thị cùng đi. Có thể tùy giá đi xa là vinh hạnh đặc biệt lớn, Liễu thị vui vẻ đồng ý.
Cố Sùng Nghiêm không muốn mang người khác nữa, mang nhiều thêm một người, hắn liền phải phân tâm nhiều.
Nhị phòng Tào thị lại dẫn Cố La mười sáu tuổi tới, cười híp mắt nói, để nữ nhi của nàng làm bạn với Cố Loan.
Bởi vì lúc trước Cố La sợ hãi cùng một đội với Triệu Quỳ, liền vội vàng đẩy Cố Loan ra, Cố Loan sớm đoạn tuyệt với Cố La, hai đường tỷ muội quan hệ lãnh đạm, Du thị khẳng định phát hiện, sau khi hỏi nữ nhi nguyên nhân, nàng cũng ghét bỏ Cố La không có coi nữ nhi là muội muội, thuận tiện thổi gió bên tai trượng phu.
Nếu nữ nhi nhà mình không thích đường tỷ, Cố Sùng Nghiêm liền thay nữ nhi cự tuyệt, một mặt nghiêm túc nói: “Tùy giá không giống trò đùa, A La vẫn là ở nhà đi.”
Hắn là chủ gia đình, hắn quyết định, Tào thị dám làm trái?
Liếc mắt nhìn Cố Loan, Tào thị hận hận lôi kéo nữ nhi đi.
Cuối tháng, Cố Loan và tổ mẫu cùng ngồi vào xe ngựa tùy giá về phía bắc.
Mùng mười tháng tám, Long Khánh Đế bốn mươi bảy tuổi cùng Liêu đế hai mươi hai tuổi, gặp mặt ở gần thảo nguyên Qua Nhĩ – biên quan Đại Chu.
Liêu đế biểu hiện vô cùng khiêm tốn, nhiệt tình chiêu đãi Long Khánh Đế.
Bởi vì Long Khánh Đế đi đường mệt mỏi, ngày đầu tiên Liêu đế không có chuẩn bị tiết mục gì, tạm thời lui về đại doanh Liêu quốc đối diện, mời một đoàn người Long Khánh Đế nghỉ ngơi thật tốt.
Long Khánh Đế lần này đi ra ngoài không có mang phi tần, đại trướng đế vương tọa lạc trong quân doanh, phân biệt hai bên là đại trướng Thái tử, Ninh Vương, đằng sau Long Khánh Đế vốn nên để vị trí doanh trướng đó cho phi tần, Long Khánh Đế để lại cho cửu ma ruột Liễu thị của hắn. Liễu thị rất vui vẻ, thậm chí đã nghĩ kỹ sau khi hồi kinh, làm sao để bà khoe khoang trước mặt Triệu lão di nương.
*Cửu ma: mợ
Cố Loan cảm thấy, tổ mẫu thật là tính tình tiểu hài tử, dễ dàng tức giận cũng dễ dàng thỏa mãn.
“Đi, hai chúng ta đi ra bên ngoài một chút.” Ngủ trưa đã đủ, đang lúc hoàng hôn, Liễu thị ăn mặc tươm tất, cười gọi tôn nữ nói. Liễu thị năm nay vừa năm mươi ba, thể cốt rất cường tráng, đi từ xa tới chính là vì thưởng thức phong quang thảo nguyên, bây giờ nghỉ ngơi đủ rồi, đương nhiên phải xem thật đã.
Ngày mùa thu thảo nguyên gió lớn, Liễu thị giúp Cố Loan buộc lại áo choàng, hai người mới ra cửa.
Những nơi hai người đi qua, bọn thị vệ nhao nhao cúi đầu hành lễ.
Đi ra khỏi cổng quân doanh, Cố Loan liếc mắt liền thấy đám người Long Khánh Đế vừa mới cưỡi ngựa trở về, Long Khánh Đế về trước nhất, Thái tử, Ninh Vương một trái một phải bồi tiếp, phụ thân Cố Sùng Nghiêm cũng ở đó.
“Cửu ma ngắm cảnh?” Tung người xuống ngựa, Long Khánh Đế cười nói với Liễu thị.
Ở trước mặt Long Khánh Đế, Liễu thị không có thong dong như Tiêu lão thái quân, cung kính hành lễ trước, lại gật đầu nói: “Đúng vậy, đa tạ Hoàng Thượng ân trọng, lão thân sinh thời mới có thể nhìn thấy phong quang thảo nguyên.”
Lời nói này quá khách khí, Long Khánh Đế cười cười, nói: “Vừa vặn trẫm