Cố Sùng Nghiêm rời kinh thành ba tháng đến Ký Châu dẹp loạn, chớp mắt xa nhà cũng gần bốn tháng rồi. Hắn rất nhớ tổ mẫu, nhớ mẫu thân, nhớ thê tử, càng nhớ ba đứa bé trong nhà hơn. Trên đường về Hầu phủ, Cố Sùng Nghiêm đã bắt đầu tưởng tượng cảnh đoàn tụ với người nhà, song khi bước xuống ngựa lại phát hiện trong phủ không một bóng người.
Cố Sùng Nghiêm không khỏi liếc nhìn một vòng.
Quản gia nhìn thấy, nghĩ thầm, lão thái quân đang thẩm vấn Lục cô gia, các tiểu công tử và tiểu tiểu thư đều ngoan ngoãn ở trong nội viện của mình, không cho phép ra khỏi cửa thì ai có thể tới đón chứ?
Quản gia đi đến bên người Hầu gia, đơn giản giải thích một phen: Cô gia nuôi ngoại thất, tiểu thư khóc lóc trở về, hiện giờ cô gia đang nhận lỗi ở chỗ lão thái quân.
Cố Sùng Nghiêm nghe xong, vốn dĩ khuôn mặt tuấn tú tràn đầy cảnh xuân tươi đẹp, trong nháy mắt lạnh như băng.
Áo giáp cũng không cởi, y phục cũng không đổi, nhanh chân đi tới Vạn Xuân Đường.
Bóng dáng Đại tướng quân oai phong vừa xuất hiện, Du thị vừa ngọt ngào vừa khẩn trương, vóc dáng trượng phu vừa to lớn vừa anh tuấn, mỗi lần xa cách gặp lại, lòng nàng đều rung động như trong đêm tân hôn, tim đập thình thịch, mỗi một hành động một ánh mắt của chàng cũng làm nàng bối rối. Nhưng mà, bây giờ đang ở bên ngoài, Du thị thận trọng che giấu vẻ sốt ruột mong ngóng phu quân.
Liễu thị kiêu ngạo nhìn nhi tử độc nhất của mình, Triệu lão di nương có được sủng ái như thế nào đi nữa cũng chỉ sinh một con ma bệnh, năm đó nhờ xung hỉ mới nhặt được cái mạng về, làm sao giống con của bà chứ, từ nhỏ đã tập võ, vô địch nơi sa trường, là đại anh hùng trong mắt lê dân bá tánh.
Tiêu lão thái quân cũng vô cùng hài lòng về đích trưởng tôn của mình, nếu không phải hai tôn tử, một tôn nữ đều hiểu chuyện, tằng tôn, tằng tôn nữ lanh lợi đáng yêu, chỉ bằng hai đứa con dâu này, thật sự không đáng để bà sống lâu như thế.
“Sùng Nghiêm bái kiến tổ mẫu, mẫu thân.” Trên người còn mặc áo giáp nhưng động tác Cố Sùng Nghiêm vô cùng lưu loát quỳ gối trước mặt Tiêu lão thái quân và Liễu thị, nhìn hai người nói: “Sùng Nghiêm bất hiếu, ra ngoài lâu như vậy, không thể tận hiếu với nhị lão, để tổ mẫu và mẫu thân vất vả rồi.”
Liễu thị cười híp mắt, đỡ nhi tử đứng lên, “Trở về là tốt, trở về là tốt, thế nào, không có bị thương chứ?”
Cố Sùng Nghiêm lắc đầu, ánh mắt đảo qua thê tử xinh đẹp, bởi vì thời cơ không thích hợp, hắn khẽ vuốt cằm nhìn về phía thê tử, lại nhìn về phía Tiêu lão thái quân vẫn còn đang nghiêm túc.
Tiêu lão thái quân hất hất cằm về phía Lục Duy Dương đang quỳ, nói: “Tổ mẫu già rồi, có một số việc lực bất tòng tâm, con trở về đúng lúc, chuyện Duy Dương và Lan Chi, ta giao hết cho con.” Nói xong, Tiêu lão thái quân chống quải trượng, ung dung đứng lên, Du thị bước nhanh đến bên người lão nhân gia, hiếu thuận đỡ trưởng bối trở về phòng.
Cố Sùng Nghiêm vụng trộm cho mẫu thân một ánh mắt, có một số việc, không thích hợp nữ quyến ở bên cạnh.
Liễu thị mơ hồ, bất quá nhi tử bảo bà đi, bà cũng nhanh chóng theo tiễn mẹ chồng.
Lục Duy Dương ngẩng đầu, hổ thẹn nói: “Đại ca, đệ . . .”
“Hiền đệ sao lại quỳ?” Cố Sùng Nghiêm không nói gì đỡ muội phu đứng lên, cười nói: “Đều là người một nhà, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói rõ ràng sao, có phải Lan Chi lại trở tính không?”
Hắn càng nói như vậy, Lục Duy Dương càng hổ thẹn, mặt đỏ lên, khó mà mở miệng.
Cố Sùng Nghiêm buông bờ vai của hắn ra, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Lục Duy Dương, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lục Duy Dương không có cách nào khác, chỉ biết cúi đầu, giải thích rõ ngọn ngành nhưng vừa mới nhắc đến Hạ Liên, bóng đen trước mắt chợt lóe lên, một nắm đấm không hề nhẹ đập vào má phải của hắn! Lục Duy Dương là người đọc sách, thể trạng hơi yếu lại không có nhiều sức lực, dường như nắm đấm của Cố Sùng Nghiêm vừa dứt, Lục Duy Dương đã té ngã trên mặt đất giống như cây đổ, cả người đều ngơ ngác, hai tay chống xuống đất không nhúc nhích được, máu mũi lộp bộp nhỏ xuống.
Lỗ tai ong ong, Lục Duy Dương lắc đầu, ý thức và đau đớn từng chút từng chút khôi phục.
“Ngươi muốn nạp thiếp? Cũng được thôi, nhưng nuôi ngoại thất là sao chứ? Ngươi đặt thể diện nhà họ Cố chúng ta ở đâu?” Cố Sùng Nghiêm kéo Lục Duy Dương lên, tức giận mắng, hắn vốn thân cao tám thước, Lục Duy Dương bất lực che đầu, hai chân hai tay miễn cưỡng áp sát mặt đất.
“Đại ca, đệ biết sai rồi, cầu xin huynh đừng để Lan Chi hòa ly với đệ.” Nước mắt rơi xuống, hòa với dòng máu trên mặt kéo dài xuống đất, Lục Duy Dương bị sưng nửa khuôn mặt, khóc lóc cầu khẩn nói. Hắn quả thật biết sai rồi, chỉ cần Lan Chi có thể tha thứ, đừng nói là Hạ Liên, ba đứa bé kia hắn cũng không đón vào phủ.
“Hòa ly hay không, không phải ngươi nói là được, cút đi!” Cố Sùng Nghiêm xách Lục Duy Dương đi ra ngoài giống như xách một con gà con, ném trên mặt đất.
Lục Duy Dương còn muốn tiếp tục quỳ xuống cầu xin nhưng lại bị gã sai vặt mạnh mẽ lôi đi, Lục Duy Dương không cam lòng hét tên của thê tử nhưng Hầu phủ lớn như vậy vẫn yên tĩnh, không có người nào đáp lại.
Sau khi Lục Duy Dương đi rồi, Cố Sùng Nghiêm phái người đi mời muội muội đến, cùng với Tiêu lão thái quân bàn bạc biện pháp giải quyết.
Thật ra, nếu không có cháu ngoại Lục Quý An, Cố Sùng Nghiêm nhất định sẽ để muội muội hòa ly nhưng có đứa trẻ thì chuyện sẽ không dễ xử lý, Tiêu lão thái quân ưu sầu cũng vì chuyện này.
“Tứ tiểu thư, sao tiểu thư lại tới đây?” Người lớn đang thương lượng, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc của Lý ma ma.
Tiêu lão thái quân nhìn thoáng qua cháu dâu.
Du thị vội vàng đứng dậy nói: “Đứa nhỏ này chỉ biết gây phiền toái, để con đi xem một chút.”
Phiền toái cái gì chứ? Đó là tiểu nữ nhi bảo bối của hắn!
Cố Sùng Nghiêm vừa nghĩ như vậy, giọng nói mềm mại của nữ nhi truyền tới: “Phụ thân đã trở về rồi, A Loan muốn gặp phụ thân!”
Cố Sùng Nghiêm lập tức đứng ngồi không yên, xin phép nhị lão một tiếng, theo thê tử đi ra ngoài.
Cố Loan đến đây chủ yếu là vì cô