A Loan nhớ nhà, nhớ mùi hương Phượng Hoàng Sơn tràn ngập cây cối, chứ không phải là mùi hơi mặn của nước biển, muốn nghe chim hót khắp nơi, chứ không phải là tiếng sóng biển vỗ bờ liên tục không ngừng, nhớ Điểu tộc đối với nàng hòa ái dễ gần, nghĩ trăm phương ngàn kế đùa nàng vui vẻ, mà không phải chỉ có một nam nhân xa lạ trầm mặc ít nói làm bạn, mặc dù hắn nướng cá ăn thật ngon.
A Loan đứng trên cây cổ thụ cao nhất ở trên đảo, A Loan bất lực ngóng nhìn mặt biển, hi vọng Đại Bàng biểu thúc sẽ tìm được bên này.
Trước sơn động, Quỳ Thú nhóm một đống lửa, bắt đầu nướng cá.
Hắn biết tiểu tiên Loan bay không khỏi hải đảo này được, cho nên dù là cả ngày tiểu tiên Loan đều đợi ở bên ngoài, chỉ có lúc ăn cơm sẽ tới, hắn cũng không thèm để ý.
Thế nhưng hôm nay, cá nướng cũng bắt đầu nguội đi, tiểu tiên Loan tham ăn kia cũng chưa xuất hiện.
Quỳ Thú yên lặng nhìn cá nướng trong tay.
Hắn đã sớm tịch cốc*, không cần ăn uống, cá nướng, chim nướng chỉ là hứng thú của hắn, tiểu tiên Loan cũng tịch cốc, nhưng nàng rất thèm.
*Tịch cốc (辟谷) là một phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, chỉ chuyện người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành, xuất hiện từ thời nhà Tiền Tần, phổ biến vào thời nhà Đường.
Cầm lấy cá nướng, Quỳ Thú lần theo hơi thở của tiểu tiên Loan, tìm đến một gốc cây.
Trên ngọn cây, A Loan ngủ thiếp đi, so với nhánh cây mảnh khảnh, cả người nàng vẫn là rất lớn, nhưng nàng có thể vững vàng nằm ở trên nhánh cây, năm chiếc lông đuôi màu hải lam* nhẹ nhàng rủ xuống, theo gió khẽ đung đưa. Quỳ Thú nhìn lông đuôi nàng, đột nhiên rất hiếu kì, nếu như hắn nhổ một cây xuống, tiểu tiên Loan lại biến thành bộ dáng gì.
*màu hải lam/ hải lam sắc: màu xanh nước biển ( Gua để cho nó cổ cổ nhé)
“Ăn cơm thôi.” Quỳ Thú kêu, giọng nói không cao không thấp.
A Loan miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy cá trong tay nam nhân, nàng lại nhắm lại, đem đầu vùi vào lông vũ mềm mại trong ngực: “Không ăn.”
Nàng nhớ nhà, nàng rất khó chịu, cái gì nàng cũng không muốn ăn.
Quỳ Thú nhìn đám lông kim hồng sắc* ở trên ngọn cây, không khỏi bực bội.
*kim hồng sắc: màu đỏ ánh kim ( Gua để hán việt cho nó cổ đại nhé)
“Nếu ngươi không ăn, về sau muốn ăn, ta cũng sẽ không nướng cho ngươi nữa.” Quỳ Thú lạnh giọng uy hiếp.
Thân thể A Loan không nhúc nhích, chỉ giơ năm cái lông đuôi lên, khoác lên đầu, thật giống như là muốn che lỗ tai.
Quỳ Thú xoay người rời đi.
A Loan len lén chảy nước mắt, lông vũ trong ngực đều bị nàng làm ướt, thật nhớ nhà quá.
Sau đó mấy ngày, Quỳ Thú không tiếp tục xuất hiện, A Loan cũng không có xuống cây, nằm sấp ngay tại ngọn cây, tỉnh liền nhìn về mặt biển, ngủ liền mơ về Phượng Hoàng Sơn. Đêm nay, A Loan mơ thấy phụ vương, phụ vương nói, chờ nàng tu vi tinh tiến, sẽ cho nàng đi ra ngoài núi chơi mấy ngày.
A Loan đột nhiên tỉnh, tiếng sóng biển ầm ầm, lần đầu tiên nàng cảm thấy nó không có đáng sợ như vậy.
Nàng là Phượng Hoàng, lửa của Phượng Hoàng có thể thiêu hủy vạn vật, chỉ là nàng bây giờ còn nhỏ, phun không nhiều lửa, nếu như nàng tu vi tinh tiến, có phải liền có thể xông xáo ra bên ngoài? Có lẽ nàng vẫn là đấu không lại yêu thú lợi hại nhất trong biển, nhưng ít ra nàng có thể bay xa một chút, trên đường có thể sẽ gặp được chim biển, tin tức truyền đi, cơ hội biểu thúc, phụ vương nghe được tin tức của nàng sẽ lớn hơn bây giờ!
Hiểu rõ điểm ấy, A Loan vui vẻ bay trở về sơn động.
Quỳ Thú quay lưng về phía nàng đang nằm trên giường đá to lớn, mỗi lần thấy cảnh này, A Loan đều cảm thấy rất kỳ quái, cơ thể nhân loại nhỏ, vì sao muốn nằm giường lớn như thế? Phụ vương, mẫu hậu còn có nàng, một nhà ba người đều giương cánh, ngủ trên giường đá này thì cũng còn chỗ trống đó.
Bay đến trên giường đá, xoay quanh một vòng, A Loan nhẹ nhàng dừng trước mặt nam nhân.
Lúc nàng còn trong không trung, Quỳ Thú liền mở mắt, tiểu tiên Loan uỵch cánh kim hồng sắc chậm rãi hạ xuống, trong đôi mắt màu hải lam mang theo ý cười.
Quỳ Thú giữ yên lặng.
“Đại ca, ta nghĩ đến biện pháp về nhà!” A Loan hưng phấn nói.
Quỳ Thú nhíu mày: “Thật sao?”
A Loan liền đong đưa lông đuôi, nhanh chóng nói ra biện pháp của nàng.
Ánh mắt của Quỳ Thú bị lông đuôi lúc ẩn lúc hiện của nàng hấp dẫn, hắn phát hiện, lúc tiểu tiên Loan vui vẻ, lông đuôi liền sẽ lúc ẩn lúc hiện, nàng không vui, lông đuôi liền sẽ ỉu xìu ỉu xìu rũ cụp xuống.
“Có thể thực hiện.” Tâm hắn không tại chỗ này mà đưa ra lời đánh giá kế hoạch của tiểu tiên Loan.
Kế hoạch đạt được khẳng định, A Loan càng vui vẻ, lập tức bay đến một bên khác của giường đá, nằm xong, A Loan nhìn nam nhân nói: “Vậy ta bắt đầu tu luyện, có thể sẽ ngủ thật lâu, trừ phi Đại Bàng biểu thúc, dì Chu Tước hoặc phụ vương đến tìm ta, đại ca tuyệt đối đừng đánh thức ta nhé.”
Quỳ Thú gật gật đầu.
A Loan liền nhắm mắt lại, trên thân Loan nho nhỏ, tinh lực hệ hỏa kim hồng sắc lặng yên vận chuyển, đóm lửa càng ngày càng thịnh, dần dần che đậy bộ dáng của chủ nhân, tu vi cao thâm như Quỳ Thú, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đóm lửa kim hồng sắc đang lặng lẽ thiêu đốt, không nhìn rõ tiểu tiên Loan bên trong.
Một đám lửa nho nhỏ, lại làm cho nhiệt độ toàn bộ sơn động đều lên cao.
Quỳ Thú nhíu nhíu mày, tiện tay làm một cái kết giới, bao phủ bên ngoài đóm lửa, kết giới có thể bảo đảm linh lực tuần hoàn ra vào, nhưng tiểu tiên Loan tán phát ra hơi thở cùng nhiệt độ, đều không lọt ra một xíu nào . Còn tiểu tiên Loan lưu lại ở trên đảo, hơi thở nhàn nhạt của nàng lưu lại bên ngoài đảo, đã sớm bị Quỳ Thú xử lý sạch sẽ.
Bên ngoài Lưu Ba Sơn, Phượng vương, Đại Bàng, Chu Tước cùng Đông Hải Long Vương, đều tụ tập tới.
Nữ nhi mất tích tại Đông Hải, Phượng vương không tâm tình mắng kẻ cầm đầu Đại Bàng, trực tiếp đi Long cung mời Đông Hải Long Vương hỗ trợ. Hải tộc, Điểu tộc một ở trên trời một ở trong biển, giữa hai tộc vẫn luôn rất hòa bình, hơn nữa Hoàng hậu từng giúp Long Nữ giải vây một lần tại Thiên Đình, cho nên Đông Hải Long Vương nguyện ý trả món ân tình này cho Phượng vương.
Lính tôm tướng cua nhanh chóng tìm quanh Đông Hải mấy lần, không có bất cứ tin tức gì của tiểu tiên Loan, Đông Hải Long Vương tự mình dẫn đầu tam đại Thần Điểu đi thẩm vấn mấy nhóm hải yêu có hung danh nhất trong biển, đám Hải yêu cho Đông Hải Long Vương mặt mũi, đều nói không có gặp qua tiểu tiên Loan.
“Bây giờ, chỉ còn Lưu Ba Sơn chưa hề tra xét.”
Trên mặt biển, Đông Hải Long Vương nhìn Lưu Ba Sơn trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói. Quỳ Thú cùng hắn, Phượng vương đều là một thế hệ, luận tu vi, mọi người không phân cao thấp, chỉ sàn sàn nhau, chỉ có Long tộc thích sĩ diện, tu sửa Long cung thành bá chủ của Hải tộc, Quỳ Thú tính tình quái gở, sống một mình ở Lưu Ba Sơn, sẽ không tùy tiện rời đi.
Phượng vương lý giải Đông Hải Long Vương không muốn đối địch với Quỳ Thú, chắp tay nói: “Đa tạ Long Vương xuất thủ tương trợ, Quỳ Thú bên này ta sẽ đơn độc thương lượng với hắn, Long cung bận rộn, mời Long Vương về trước.”
Đông Hải Long Vương gật đầu, sau khi cáo biệt với Chu Tước, Đại Bàng, liền rời đi.
Hắn vừa đi, Đại Bàng lập tức tự đứng ra, nói với Phượng vương: “A Loan là ta làm mất, biểu ca