Quỳ Thú cũng không phải là thú thích cư trú một mình, lúc “tuổi trẻ”, hắn đã từng ở trên biển gây sóng gió, một hồi thổi lật mấy chiếc thuyền biển, một hồi lại thu thập hai con hải yêu, cho nên, hắn có kiến thức rộng rãi, biết kiểu dáng của mấy chiếc thuyền.
Cố ý dùng thời gian một tháng, Quỳ Thú tỉ mỉ chế tạo một chiếc thuyền nhỏ bằng gỗ, ở giữa thuyền nhỏ có mui thuyền, có thể trốn ở trong tránh mưa, tránh nắng.
Mang lên trên thuyền một túi cá đã được phơi khô, hai người liền có thể xuất phát.
Quỳ Thú đội nón rơm, chậm chậm ung dung chèo thuyền, A Loan hóa thành người trốn ở trong mui thuyền, căng thẳng nhìn hắn ngồi phía bên ngoài.
Thuyền nhỏ không nhanh không chậm lái ra khỏi vùng lân cận Lưu Ba Sơn, Quỳ Thú kéo căng cánh buồm làm bằng da trâu, sau đó cũng ngồi xuống trong mui thuyền.
“Như thế này thì có thể trở về lục địa sao?” A Loan không quá xác định hỏi.
Quỳ Thú nói: “Có thể, chỉ là tốc độ quá chậm, chẳng biết lúc nào mới có thể tiến vào bờ.”
A Loan đã sớm cảm thấy thuyền chậm, nhỏ giọng nói: “Chờ chúng ta rời khỏi địa bàn của hung thú, ta có thể cõng ca ca bay trở về.”
Quỳ Thú lắc đầu: “Không được, trong biển yêu thú trải rộng, một khi ngươi sử dụng pháp thuật, dễ dàng rước họa vào thân.”
A Loan chỉ động thủ với hung thú một lần, trải qua sự thất bại thảm hại khiến nàng có chút sợ những con yêu thú khác, mặc dù chậm, nhưng an toàn vẫn là quan trọng hơn hết, hơn nữa nàng đã mất tích một năm, đối với phụ vương mà nói, nàng trở về sớm một năm hay muộn một năm, không khác nhau quá nhiều.
Tiểu tiên Loan đơn thuần, nhanh chóng tiếp nhận hiện thực nhất định sẽ về nhà trễ một chút.
Quỳ Thú không nói nhiều, A Loan ngay từ đầu còn hứng thú với cảnh biển, sẽ hỏi Quỳ Thú rất nhiều chuyện có liên quan đến biển, nhưng liên tục trôi dạt trên biển nửa tháng, nhìn sao cũng đều là trời xanh cùng biển cả, ngay cả một con chim bay ngang qua hay một con cá bơi qua đường đều nhìn không thấy, A Loan liền ỉu xìu g, núp ở trong mui thuyền đi ngủ.
Mui thuyền không lớn, Quỳ Thú cũng không có làm giường, hai người đều là trực tiếp ngủ trên sàn.
Lúc Quỳ Thú ngủ thì không nhúc nhích tí nào, tướng ngủ của A Loan không thành thật lắm, ngủ liền lăn lộn trái phải, trong mui thuyền không có gối đầu, lúc A Loan lăn đến trong ngực Quỳ Thú, phát hiện cánh tay nam nhân có thể làm gối đầu, nàng thích ngủ như vậy, lông vũ phát quan đỉnh đầu thỉnh thoảng sẽ cọ vào mặt Quỳ Thú, lông xù có chút ngứa.
Quỳ Thú thích loại cảm giác này, cũng thích thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ỷ lại dựa dẫm vào hắn, mỗi lúc này, Quỳ Thú đã cảm thấy, hắn đã nuôi dưỡng tiểu tiên Loan thành thục rồi, nàng đã coi hắn là chủ nhân.
Chiếc thuyền nhỏ của Quỳ Thú, những nơi họ đi qua, hải yêu tự động nhượng bộ lui binh.
Quỳ Thú có thể trấn áp hải yêu, có thể hô phong hoán vũ, nhưng lại không thể khiến gió bão tiêu tan.
Tối hôm đó, A Loan đột nhiên bị một tia sấm sét làm tỉnh lại.
Trước kia A Loan cũng không phải rất sợ sấm sét, từ sau khi bị cự thú đầu mãng công kích qua một lần, A Loan liền sợ sét. Tiếng sấm bên tai không dứt, thuyền nhỏ cũng lắc lư kịch liệt, A Loan hoảng sợ ngồi xuống, vừa lúc chân trời có một luồng sét xoẹt ngang, chiếu sáng mặt biển tĩnh mịch.
“Đại ca, tỉnh lại đi.” A Loan run rẩy đẩy nam nhân còn đang ngủ: “Có phải mãng thú đó đuổi tới rồi không?”
Quỳ Thú mở to mắt, ngồi dậy.
Kỳ thật Quỳ Thú ở lâu trong sơn động, khuôn mặt hình người vẫn luôn trắng, cái kiểu trắng không có huyết sắc, nhưng lúc này gió táp mưa sa, A Loan ngẩng đầu một cái, đối diện với gương mặt trắng bệch này của nam nhân, nàng bỗng nhiên liền ý thức được, nàng là Thần Điểu cũng phải sợ mãng thú kia, đại ca chỉ là thân thể người phàm, nhất định còn sợ hơn nàng nha?
Là một con Thần Điểu biết pháp thuật, A Loan cảm thấy, nàng nhất định phải bảo vệ bằng hữu.
Đè xuống sự sợ hãi của mình, A Loan nhanh chóng tới gần nam nhân, sau đó giang hai cánh tay ngăn trước mặt nam nhân, ánh mắt kiên định nhìn sóng biển mãnh liệt bên ngoài thuyền: “Đại ca không cần sợ, ta sẽ bảo vệ ca ca.”
Quỳ Thú ngoài ý muốn nhìn về tiểu tiên Loan phía trước mặt.
Nàng ngồi đưa lưng về phía hắn, gió biển dữ tợn thổi vào, thổi đến nỗi khiến lông vũ phát quan lật ngược ra sau, thổi đến nỗi tóc dài đen nhánh của nàng đều đánh vào trên mặt hắn. Quỳ Thú không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại trên cánh tay đang giang ra hai bên của nàng, đó là tư thế phòng vệ, nàng nói, nàng muốn bảo vệ hắn.
Quỳ Thú đều không nhớ nổi mình rốt cuộc sống bao nhiêu năm tuổi, nhưng hắn rất xác định, đây là lần đầu tiên, có người nói sẽ bảo vệ hắn.
Một luồng sóng lớn đánh tới, thuyền nhỏ bị ném đến trên không trung cao vót.
A Loan ngã về sau.
Quỳ Thú đưa tay, kéo tiểu tiên Loan ngã về sau vào trong ngực.
A Loan e ngại dông tố, khuôn mặt mới thật sự là tái nhợt.
Quỳ Thú che mắt nàng, giọng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng: “Đừng sợ, rất nhanh sẽ qua thôi.”
A Loan đều nhìn không thấy cái gì, nhưng cái ôm ấp rộng lớn của nam nhân, vô tình khiến nàng an tâm.
Quỳ Thú nhìn về bên ngoài thuyền, hắn không ngăn cản được mưa gió, lại có thể dễ dàng khiến mặt biển xung quanh thuyền nhỏ giữ vững yên tĩnh, cũng nhanh chóng khuấy động chiếc thuyền nhỏ rời khỏi trung tâm giông bão.
“Được rồi.” Mãi cho đến lúc này, hắn mới buông tay ra khỏi mắt tiểu tiên Loan.
A Loan ra bên ngoài xem xét, tầng mây đen ngòm quả nhiên đã đi xa.
Nàng lớn tiếng thở ra một hơi.
Quỳ Thú nhìn nàng cười.
Thời gian sau đó, A Loan tiếp tục chờ mong gặp được chim biển, nhưng nàng không biết, có hơi thở của Quỳ Thú, chim biển không dám tới gần thuyền nhỏ, mà hơi thở Phượng Hoàng của A Loan, đều bị Quỳ Thú đè xuống, những Điểu tộc phụng mệnh tìm kiếm A Loan ở Đông Hải và Hải tộc ở Đông hải cũng hết sức hỗ trợ kia, đều không thể nào phát giác sự tồn tại của tiểu tiên Loan.
Phiêu đãng mãi, thuyền nhỏ rốt cục lại gần bờ.
Bên bờ là một làng chài nhỏ, bọn nhỏ mặc quần áo tả tơi tùy ý chơi đùa trên bờ cát, phát hiện có thuyền tới gần, bọn nhỏ tò mò xúm lại, xa xa nhìn nam nữ trên thuyền đi xuống.
Đây là lần đầu tiên A Loan tiếp xúc gần gũi bọn nhỏ nhân gian, một người ham chơi như nàng, tạm thời quên chuyện phải về nhà.
“Người là tiên nữ tỷ tỷ sao?” Một bé gái cột hai búi tóc nhỏ hâm mộ nhìn A Loan, bé gái cảm thấy, chỉ có tiên nữ trên trời, mới có thể có dáng dấp đẹp như vậy.
A Loan cười lắc đầu.
Bé gái nghiêng đầu hỏi: “Vậy tỷ là ai?”
A Loan vừa muốn giải thích thân phận của mình, Quỳ Thú đột nhiên kéo tay nàng, dắt nàng đi đến phương hướng rời xa làng chài nhỏ.
Nhưng vào lúc này, trong làng chài đột nhiên truyền đến tiếng pháo nổ lốp bốp, bọn