Gió thu se lạnh, vương vẫn mùi hương của loài hoa cúc. Vài hạt nước đọng, rơi xuống, vỡ tung tóe. Trời buồn man mác, khúc tiêu sầu như tiếng nhạc văng vẳng đó đây, rồi cũng ta biến vào cõi hư vô.
- Nương nương, nô tì cảm thấy kế hoạch vừa rồi của nương nương dường như không khả dụng lắm. Dương phi vẫn chưa gặp bất cứ chuyện gì! - Cung tì của Thần phi bước chầm chậm theo nàng, rụt rè nói.
- Ta đã biết trước sự việc đã diễn biến thế rồi, mục đích của ta lần đó không phải là diệt cỏ tận gốc.
- Vậy ý của nương nương là...
- Hoàng thượng không phải một hôn quân ngu muội, do đó sẽ không thể nào tin lời một thầy bói mà làm hại hoàng nhi của mình, nhưng chắc chắn lòng tin của ngài đối với mẹ con Dương phi đã có phần suy giảm. Đây sẽ là đòn bẫy để ta thực hiện tiếp những kế hoạch tiếp theo.
Ả cung tì gật gù:
- Nương nương quả là cao kiến!
- Nhưng ngươi cũng phải biết để mắt tới Ngọc Dao một chút, ả không dễ đối phó như Dương phi đâu. Chỉ sợ đến khi Dương phi gặp biến cố, ả ra tay trợ giúp thì mọi chuyện sẽ vô cùng phiền phức.
- Nô tì hiểu.
- Được rồi, ngươi vào trong pha một ít trà đi! - Thần phi huơ tay ra hiệu. Ả cung tì cúi đầu rồi lặng lẽ lui vào, bước đi chậm rãi giữa buổi chiều thu yên ả.
********************************************************
Buổi sáng sớm, Dương phi và Bùi quý nhân thu xếp lên Dục Khánh tự cúng bái, dẫn theo một đoàn tùy tùng và cung tì hơn hai mươi người. Con đường dẫn đến Dục Khánh tự với những khóm trúc xanh rờn, căng tràn sức sống, như muốn vượt lên vươn tới tận trời xanh. Danh hoa đua thắm rực rỡ chen chúc vào nhau. Những đoàn người xếp thành hai hàng, hộ tống kiệu của Dương phi và Bùi quý nhân đi đến chùa, mang theo những loại hoa quả và trầm hương thượng hạng. Lần này họ lên chùa để cầu cho quốc thái dân an, cho hoàng tộc họ Lê mãi mãi cường thịnh. Dọc đoạn đường, Dương phi lắng tai nghe những cơn gió dịu nhẹ thổi qua tai, nhìn ngắm khung cảnh đẹp như bức tranh thủy mặc. Bất chợt có tiếng la thất thanh từ một tên lính hộ vệ vang lên:
- Có thích khách!
Bỗng từ tứ phái của khu rừng trúc, những tên hắc y nhân bịt kín mặt từ đâu xông tới, trên tay lăm lăm lưỡi kiếm sáng lóa. Chúng đồng loạt đạp đất, sử dụng khinh công bay vượt qua những nhành trúc, lưỡi kiếm lướt gió nghe vun vút. Bọn chúng chạy sát đến gần hai chiếc kiệu. Tổng quản hộ vệ hô to:
- Hộ giá!
Tức thì hai bên xông vào giao chiến, tiếng lưỡi kiếm chạm vào nhau làm người ta sởn cả gia ốc. Khói bụi bay mịt mù, những thân trúc nghiêng ngả đổ sập xuống. Vài người lính hộ vệ bị thương, nhưng vẫn gắng sức đứng lên chiến đấu. Dương phi, Bùi quý nhân và những người cung tì sợ đến tái cả mặt. Một tên hắc y nhân thoát được vòng vây, bay đến múa vài đường kiếm trên không rồi vận kình phá tan hai chiếc kiệu. Những người cung tì bỏ chạy tán loạn tìm đường sống. Dương phi và Bùi quý nhân cũng vùng dậy chạy thúc mạng, những tà áo dài lê thê dưới đất bây giờ lại trở thành vật cản trở cho hai người. Nhưng điều kì lạ là tên đó chẳng hề chú ý gì tới Dương phi mà chỉ chăm chú đuổi theo Bùi quý nhân. Lưỡi kiếm càng lúc càng đến gần, Bùi quý nhân chạy trong hơi thở hổn hển. Bất chợt nàng vấp ngã, và khóc trong hoảng loạn khi lưỡi kiếm dần giáng xuống. Nhưng ngay khi đó thì một thanh đao khắc hình bạch hổ hất phăng lưỡi kiếm sang một bên. Tên hắc y nhân hốt hoảng quay đầu sang nhìn, tức thì một chưởng cực mạnh làm hắn ngã văng vào khóm trúc trước mặt, thổ huyết ướt cả áo. Trước mặt Bùi quý nhân bây giờ là một người thân thể cường tráng, tà áo đã bạc màu vì sương gió, đôi mắt thấm đẫm sự từng trải, ánh nhìn hướng vào vô định. Người ấy các đao lên vai, quay lưng chạy đến tiếp ứng cho các lính hộ vệ. Chỉ vài đường đao thần tốc, bọn hắc y nhân bị đánh ngã gục cả. Bọn chúng biết đã gặp địch thủ nên hợp sức cùng nhau xông tới. Nhưng người đó chẳng hề có chút nao núng, y vận khí từ đan điền thông qua tay truyền vào thân đoa, rồi chém toạc không khí. Luồng khí nhanh chóng hội tụ lại thành hình một con mãnh hổ lao vào bọn thích khách. Bọn chúng bị hất tung lên cao rồi rơi xuống đất bất tỉnh. Vị tổng quản hộ vệ thấy thế chạy đến rối rít:
- Đa tạ tráng sĩ lúc nãy dã ra tay tương cứu, chẳng hay tráng sĩ có thể theo ta về cung để triều đình ghi nhận công lao?
- Ta không cần, chẳng qua ta thấy chuyện chướng mắt nên mới lao vào ứng cứu thôi! - Giọng nói lạnh lùng vang lên, người đó toan bỏ đi thì Dương phi lên tiếng:
- Thiên Ân ca, đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại, huynh không định nán lại chút thời gian sao?
Câu nói của Dương phi dường như có một thứ ma lực nào mãnh liệt lắm, nó làm người tráng sĩ kia có đôi chút ngập ngừng. Y quay lưng lại, nở một nụ cười miễn cưỡng có pha lẫn xót xa, nuối tiếc:
- Đúng là... lâu rồi không gặp! Nhưng xin nương nương thứ tội, hạ nhân... không quen đi lại trong cung cấm.
- Có công thì phải được thưởng. Bổn cung đã lên tiếng thì huynh phải nghe theo, rõ chứ?
- Hạ nhân... đã rõ, cứ theo ý của nương nương.
Dương phi gật đầu tỏ vè hài lòng rồi quay sang vien tổng quản hộ vệ:
- Lần này số lính hộ vệ bị thương cũng không ít, chuyến đi chùa xem như hoãn lại vậy, truyền lệnh hồi cung.
Tiếng bước chân của đoàn người chuyển dần về hướng hoàng cung. Chàng tráng sĩ tên Thiên Ân, trên tay cầm thanh đao, đôi mắt vẫn len lén nhìn về Dương phi. Mùa thu lạnh lẽo, gieo vào lòng cố nhân chút niềm sầu muộn. Hồi ức chợt níu kéo quay về, một mối tình nên thơ như dòng nước trôi xuôi, tan vỡ như là mây khói.
*************
- Cái gì? Khanh nói sao? Thích khách? - Hoàng thượng hốt hoảng khi nghe viên tổng quản trình báo sự việc.
- Dạ đúng thế, thưa hoàng thượng.
- Thế có ai bị thương tổn gì không?
- Dạ hai nương nương phụng thể đều an toàn, riêng số lính hộ vệ bị thương khoảng mười người, trong đó có sáu người bị thương nặng nhưng đều bình an cả. Cũng may lần này