Chương 17: Sóng gió
Buổi sáng hôm nay mây mù che khuất đỉnh núi, ánh mặt trời dường như cũng thiếu đi sức sống. Hàng chục cung tì khấu đầu quỳ trước chánh điện, dẫn đầu là Ngọc Dao và Bùi quý nhân. Họ đã quỳ suốt gần một canh giờ, ai cũng bắt đầu mỏi mệt, song chẳng một ai đứng dậy, kể từ khi họ nghe tin Dương phi bị đày vào lãnh cung. Thần phi từ trong bước ra, vẻ mặt khoan thai, nàng hỏi:
- Rốt cục thì các ngươi muốn gì? Có biết làm vậy sẽ làm mất đi mỹ cảnh nơi chánh điện không?
Không có tiếng trả lời, nàng bực tức:
- Các ngươi câm hết rồi sao, nếu còn không đứng dậy, bổn cung sẽ ra lệnh bức tử tất cả!
- Tỉ không có quyền! - Ngọc Dao đứng dậy, thẳng thừng nói.
- Bây giờ bổn cung đang thay Dương phi thống lĩnh hậu cung, ngươi không tán thành điều này sao?
- Trong mắt của tất cả phi tử và cung tì ở hậu cung chỉ chấp nhận Dương phi nắm chức thống lĩnh, còn những người khác không có đủ tư cách.
Thần phi cười mỉa, ánh mắt sắc lạnh:
- Ý ngươi nói... bổn cung không có tư cách/
- Tỉ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Cho dù một người có giở những thủ đoạn cao siêu thế nào, àm không được người khác tâm phục khẩu phục thì cũng chẳng làm được gì.
- Dương phi làm chuyện bại hoại gia phong, điều đó ai cũng biết, các ngươi còn nể trọng một người như vậy sao?
Bùi quý nhân cũng đứng dậy nói:
- Thực hư mọi chuyện bên trong còn chưa rõ thế nào, tốt nhất đừng nên đắc ý quá sớm.
Thần phi cười khẩy quay lưng đi:
- Nếu các ngươi cảm thấy không phục có thể trực tiếp đến gặp hoàng thượng, ai đúng ai sai, tới lúc đó mới phân định rõ ràng.
Bùi quý nhân gạt ngang:
- Bây giờ đã có người làm cho hoàng thượng mù quáng, không phân định rõ đúng sai, hoàng thượng còn phân xử chuyện này được sao?
- Vậy các ngươi muốn gì thì mới chịu rời khỏi đây?
Ngọc Dao nghiêm mặt nói:
- Trừ khi hoàng thượng hạ lệnh đưa Dương phi rời khỏi lãnh cung!
- Chuyện đó nhất định không thể được! - Một giọng nói đầy uy quyền từ xa vang lên, với chiếc long bào và đoàn cận vệ phía sau.
- Tham kiến hoàng thượng! - Toàn thể phi tử và cung tần đồng loạt cúi đầu
- Bình thân! Rốt cục các ngươi có còn coi chánh điện ra gì nữa không? Dám đến đây làm loạn!
Ngọc Dao thanh minh:
- Hoàng thượng, thật ra mọi người chỉ muốn tìm ra công bằng cho Dương phi!
- Sự thật đã rành rành trước mắt, không lẽ các người nghĩ hoàng thượng xử ép Dương phi? - Thần phi lên tiếng hỏi.
- Thần thiếp không dám, nhưng thần thiếp cảm thấy bên trong chuyện này còn quá nhiều uẩn khúc, kính mong hoàng thượng suy xét lại!
- Ngọc Dao, nàng vốn dĩ là phi tử mà trẫm sủng ái nhất, trẫm biết nàng rất lý trí và bản lĩnh, nhưng hôm nay, nàng làm cho trẫm quá thất vọng!
Ngọc Dao nhìn hoàng thượng đầy hụt hẫn:
- Nếu hoàng thượng đã kiên quyết như vậy, thần thiếp cũng không còn gì để nói! - Rồi nàng quay đầu lại các cung nhân đứng phía sau. - Chúng ta về thôi, có quỳ thêm một canh giờ nữa cũng không làm được gì đâu!
Bóng người dần dần thưa thớt. Ánh mặt trời xóa tan sương mù, phủ một màu nắng vàng nhạt lên các rặng trúc xa xa. Thần phi khoác lấy tay hoàng thượng, nở nụ cười và nói:
- Thần thiếp cứ ngỡ hoàng thượng sẽ nghe theo lời Ngọc Dao mà thả Dương phi, không ngờ hoàng thượng vẫn kiên định như vậy, thần thiếp rất mừng!
Hoàng thượng không đáp, lẳng lặng thả tay nàng ra rồi dời bước, gương mặt trầm ngâm, thật khó hiểu trong lòng ngài đang nghĩ cái gì, nếu là một người bình thường, ngài có thể sẵn sàng tha thứ cho Dương phi. Nhưng sĩ diện của một hoàng đế không cho phép ngài làm vậy, buộc ngài phải quên đi tình cảm cá nhân để làm gương cho thiên hạ.
************************************************************
Nơi lãnh cung vào buổi chiều buồn ảm đạm, không bóng người qua lại, cũng không tiếng nói cười đàn hát, chỉ văng vẳng vài tiếng côn trùng kêu râm ran. Ngọc Dao cùng tì nữ đi đến trước cửa nơi giam giữ Dương phi, hai tên lính cầm đao trấn giữ ở trước, đưa tay chặn ngang:
- Mong Ngô Tiệp dư lượng thứ, nơi này ngoài hoàng thượng và Thần phi nương nương không ai có quyền vào cả!
Ngọc Dao thở dài:
- Ta chỉ muốn gặp Dương phi một lát, dù sao cũng tình tỉ muội bao nhiêu thời gian qua, hi vọng các ngươi hiểu.
- Bọn nô tài cũng rất muốn để nương nương vào, nhưng lệnh vua khó cãi, chỉ sợ nếu xảy ra nhiều điều phiền hà thì...
Ngọc Dao quả quyết:
- Các ngươi không cần phải sợ, mọi chuyện đã có ta chịu trách nhiệm. Ta chỉ muốn thăm Dương phi, ngoài ra không có ý gì khác.
Chần chừ một lúc lâu, tên lính tránh sang một bên, lên tiếng:
- Vậy nương nương có thể vào, nhưng chỉ một lát thôi!
Cánh cửa phòng mở rộng, để lộ vẻ hoang tàn bên trong. Bàn ghế đã mục nát, đầy bụi bặm. Dương phi ngồi trong một góc tối, ánh mắt như vô hồn, gương mặt cũng không còn vẻ quyền uy, sang trọng ngày nào, mà xanh xao, hốc hác. Hai quần thâm lúc nào cũng phủ đầy quanh mắt, khiến Ngọc Dao không khỏi chạnh lòng. Nàng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay Dương phi:
- Tỉ tỉ thế nào rồi? Ở đây có khổ cực quá không?
Đến lúc này Dương phi mới nhận ra sự hiện diện của Ngọc Dao trong căn phòng, nàng cố lấy lại vẻ tỉnh táo rồi nói:
- Tỉ ổn mà... muội... muội không cần phải lo!
- Tỉ đừng gạt muội, muội biết cảm giác của tỉ hiện giờ thế nào. Có phải chuyện vừa xảy ra... là do tỉ bị vu oan phải không?
Dương phi lắc đầu, cười nhạt:
- Dầu vậy thì sao, bây giờ còn thay đổi được gì nữa chứ!
- Tỉ nói uội biết rõ mọi chuyện đi, muội không chắc chắn sẽ đưa tỉ rời khỏi đây được, nhưng muội sẽ làm hết sức có thể.
Dương phi thở dài, một dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nàng đan chặt tay vào nhau, ngậm ngùi kể:
- Trước đây, tỉ và Thiên Ân tráng sĩ từng là thanh mai trúc mã, có tình cảm với nhau từ lúc còn nhỏ, nhưng rồi một vài biến cố xảy ra, tỉ trở thành phi tử của hoàng thượng, còn huynh ấy thì ngao du tứ hải.