Mấy ngày nay Thần phi không rời khỏi phòng nửa bước, vì một lẽ Bang Cơ đổ bệnh, lên cơn sốt cao. Vừa mới được hoàng thượng ban chiếu chỉ lập làm thái tử, cứ ngỡ là chuyện vui, ai ngờ điều không may lại ập tới. Thái y đã vào bắt mạch và kê đơn, tất cả cung tì cũng thay nhau chăm sóc Bang Cơ cùng với Thần phi. Ngự thiện phòng cũng gấp rút làm những món ăn bổ dưỡng thuộc vào loại thượng hạng nhất để Bang Cơ tẩm bổ. Dù chăm sóc bằng nhiều cách khác nhau nhưng dường như tình trạng của Bang Cơ chẳng hề thuyên giảm. Hoàng thượng hay tin lo lắng đến thăm nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Những ngày như thế cứ trôi qua, Thần phi buộc phải đến tâu với hoàng thượng:
- Chuyện Bang Cơ đột nhiên trở bệnh nặng như thế, hoàng thượng... có thấy gì lẫn khuất bên trong không?
Hoàng thượng đưa tay xoa thái dương, hỏi:
- Nàng cảm thấy có gì bất thường sao?
- Theo như lời chẩn đoán của quan thái y, Bang Cơ chỉ bị cảm phong hàn, cho dù có nặng cũng không thể nào không thuyên giảm phần nào được.
Hoàng thượng bước từng bước chậm rãi, mắt nhìn về khoảng không trong đêm tối xa xăm:
- Mấy ngày nay trẫm cũng cảm thấy vô cùng bất an. Nó là hoàng nhi của trẫm, trẫm thực sự không muốn nó xảy ra chuyện gì!
- Hoàng thượng... có bao giờ người nghĩ... chuyện này... có liên quan đến việc sử dụng bùa chú không?
Hoàng thượng ngạc nhiên:
- Bùa chú?
- Thần thiếp từng nghe nói một người bị ếm bùa hoặc là sẽ liên tục gặp những chuyện xui rủi, hoặc là sẽ dẫn đến cái chết bất đắc kì tử, hay bệnh tình cứ kéo dài mãi không khỏi.
- Nàng cho rằng... Bang Cơ bị ếm bùa à? - Hoàng thượng gạt ngang. - Rõ hoang đường, trong hoàng cung này ai cũng biết sử dụng bùa chú sẽ mang tội lăng trì, kẻ nào dám làm thế??
- Thần thiếp chỉ nghi ngờ vậy thôi! Nhìn thấy Bang Cơ ngày đêm quằn quại, khổ sở với căn bệnh, thần thiếp rất đau lòng.
Hoàng thượng thở dài:
- Trẫm cũng hiểu cảm giác của nàng. - Hoàng thượng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Thần phi mà cảm thấy có chút xót xa. - Bản thân trẫm cũng thế, nhưng chúng ta có thể làm gì khác được?
- Thần thiếp cho rằng có thể! - Thần phi quyết đoán. - Mong hoàng thượng cho phép thần thiếp ngày mai được mời một thầy pháp vào để tìm ra cách trị liệu cho Bang cơ.
- Hoàng cung không phải nơi ô hợp! Dạo này động một chút thì thầy pháp, động một chút thì thầy tướng số, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Thần phi e dè, lặng đi hồi lâu rồi đáp:
- Thần thiếp chỉ mong hoàng thượng ưng thuận lần này nữa, có còn hơn không, lỡ may Bang Cơ khỏi bệnh thì sao?
- Nàng tin là vậy à?
Thần phi khẽ gật đầu. Suy nghĩ một lúc lâu, hoàng thượng lên tiếng:
- Trẫm không kì vọng nhiều vào cách đó, nhưng nếu nàng quyết định vậy thì coi như trẫm ưng thuận lần này, sẽ không có lần nữa đâu!
- Thần thiếp hiểu, tạ ân điểm của hoàng thượng.
Rồi Thần phi lặng lẽ lui bước trở ra. Cơn gió lạnh lùa qua còn đường dẫn lối về cung, vài ngôi sao le lói, và đâu đó tiếng tiêu nghe buồn ảm đạm.
*****************************************************************
Một thầy pháp được mời về cung để đoán bệnh cho Bang Cơ, giữa lúc trời còn sáng sớm. Thần phi đứng bên cạnh, gương mặt thoáng chút hi vọng pha lẫn lo lắng. Lão thầy pháp dùng một loại cỏ nhúng vào trong bình nước rồi rải đều khắp người Bang Cơ, sau đó tĩnh tâm nhắm mắt lại, hai tay đặt lên đầu gối như đang ngồi thiền. Một lát sau thì cánh cửa cung cũng hé mở, hoàng thượng đến cùng với những hầu cận. Mấy nagyf nay mỗi lần thiết triều xong, hoàng thượng lại đến chỗ Bang Cơ, hoàng nhi trở bệnh nặng, trong lòng ngài cũng lo lắng chẳng kém gì Thần phi.
- Mọi việc sao rồi? - Hoàng thượng đưa mắt nhìn Bang Cơ rồi hỏi.
- Ông ta đang tiến hành, thần thiếp cũng chẳng biết sẽ thế nào nữa!
Hai cánh tay lão thầy pháp bống nhiên duỗi thẳng ra, miệng lầm rầm khấn một câu thần chú gì đấy rồi mở mắt quay sang hoàng thượng:
- Lão nhân biết hoàng thượng đến đã lâu nhưng không hành lễ, mong hoàng thượng thứ tội!
- Chuyện đó trẫm không chấp, nhưng hoàng nhi của trẫm thế nào rồi?
Lão thầy pháp ậm ừ một lát rồi nói:
- Thái tử đích thực đã bị nhiễm phong hàn, nhưng việc bệnh tình không thuyên giảm là có nguyên nhân khác.
- Là nguyên nhân gì?
- Dạ bẩm... như hoàng thượng thấy quanh mắt thái tử có quầng thâm kì lạ, mặt mày trắng bệch không chút sức sống, huyết khí di chuyển hỗn loạn, quả thật... thái tử đang bị một luồng tà khí đeo bám khiến cho cơ thể suy nhược, bao nhiêu dược liệu đưa vào cũng dều bị đào thải ra ngoài chứ không được hấp thụ, vì thế mà bệnh chữa mãi không khỏi.
Hoàng thượng thần sắc có chút bất an:
- Vậy hiện giờ nó thế nào rồi?
- Bẩm... thái tử đã thuyên giảm, dần dần hồi phục, cũng bớt nóng sốt rồi, hoàng thượng có thể kiểm chứng!
Thần phi bước đến sờ lên trán Bang Cơ, rồi trên gương mặt bỗng nở một nụ cười hạnh phúc:
- Hoàng thượng... người... người xem... đúng như lời lão ta nói... Bang Cơ bớt nóng rồi, thần khí cũng dần ổn định trở lại.
Hoàng thượng nghe thấy thế trong dạ cũng có chút vui mừng, ngài bế thái tử lên rồi bất chợt mỉm cười:
- Đúng như nàng nói, chứng phong hàn của Bang Cơ đã giảm đi nhiều rồi, quả đúng là hiệu nghiệm. - Rồi ngài quay sang bảo lão thầy pháp. - Lần này ông đã lập được công lớn, trẫm nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.
Rồi Thần phi nhìn lão thầy pháp vẻ dò hỏi:
- Ông có thể cho bổn cung biết... luồng tà khí mà ông nói xuất phát từ đâu và vì sao lại có?
Lão thầy pháp bấm đốt tay, suy nghĩ một lúc rồi đọc một bài thơ huyền bí:
"Hình nhân bát tự
Yểu mệnh vô minh
Ác nữ huy Ngô
Dao đích thị danh"
- Lão nhân mạo muội, cho hỏi hoàng thượng... trong cung có ai là nữ, họ Ngô, tên Dao không?
- Họ Ngô tên Dao, lại là nữ? - Hoàng thượng chau mày nghĩ ngợi.
Thần phi nhìn hoàng thượng một lúc rồi lên tiếng:
- Thần thiếp cũng đã đoán biết được phần nào là do ai làm! Nhưng chỉ sợ... hoàng thượng không nỡ xuống tay.
- Nàng cứ nói thẳng ra đi, đừng úp úp mở mở nữa, có kẻ nào mà trẫm không dám xử trí?
Thần phi cười nhạt:
- Là nữ, họ Ngô tên Dao, trong cung này chỉ có mình Ngọc Dao mà thôi!
Hoàng thượng há hốc mồm kinh ngạc, thần sắc bất thường thấy rõ. Ngài đặt Bang Cơ vào nôi rồi nói:
- Nàng đừng nói bừa, không có căn cứ thì đừng tùy tiện vu oan người khác!
- Thần thiếp không vu oan, sự thật rõ ràng là như thế. Ả biết Bang Cơ ở ngôi thái tử nên sinh lòng ghen tức, mới dàn nên kế hoạch tiểu nhân này.
Hoàng thượng gạt ngang:
- Ngọc Dao không phải người như thế, trẫm biết rõ về điều đó!
- Tất nhiên là trước mặt hoàng thượng, ả phải tỏ ra nhân từ lễ độ rồi, nhưng sau lưng, ả là một con người hoàn toàn khác.
- Không bao giờ có chuyện như thế, rõ ràng các người chỉ cố tình đổ tội cho Ngọc Dao!
Thần phi giọng đầy uất ức:
- Bang Cơ đã bị ả hại đến suýt nữa mạng vong, vậy tại sao hoàng thượng lại còn bênh vực ả?
- Nhưng Ngọc Dao không bao giờ làm những chuyện tán tận lương tâm như vậy!
Thần phi dịu giọng:
- Thần thiếp biết trong lòng hoàng thượng, Ngọc Dao quan trọng thế nào. Nhưng sự thật vẫn sẽ là sự thật, nếu hoàng thượng vẫn muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, cứ cho người đến