Tam phu nhân mặt tái nhợt, bà không tin vào những gì mình nghe thấy. Bà nắm chặt tay hoàng thượng, rồi nhìn quan thái y:
- Ông đừng gạt tôi! Hoàng thượng... ngài ấy không thể nào...
Đôi dòng nước mắt lăn dài trên má, quan thái y đáp:
- Tôi không gạt phu nhân, là thật! Hoàng thượng... băng hà rồi! Ngài ấy... bị hạ độc!
Tam phu nhân mở tròn mắt, lắp bắp:
- Cái gì? Hạ độc? Ai dám làm thế?
- Cái này tôi nên hỏi bà! - Thái giám Tạ Thanh tức giận. - Hoàng thượng suốt buổi tối hôm nay chỉ ở bên cạnh bà, ngài ấy bị hạ độc, bà là người khả nghi nhất!
Tam phu nhân lắc đầu cố thanh minh:
- Không bao giờ! Không bao giờ tôi dám làm chuyện tày trời như thế! Ông tin tôi đi!
Tạ Thanh cười nham hiểm:
- Được! Nếu bà cho rằng mình trong sạch, vậy để tôi tự kiểm chứng xem thực hư thế nào!
- Ông định làm gì? - Tam phu nhân đứng dậy hoàng hốt.
- Có cần phải lo sợ vậy không, sợ chuyện xấu của mình bị bại lộ à?
Tam phu nhân nghiêm mặt:
- Tôi chưa làm chuyện gì hổ thẹn với trời đất, có gì phải sợ?
Tạ Thanh cười khẩy rồi bước đến nâng chung trà để trên bàn lên, hỏi:
- Trà này bà pha phải không?
- Thế thì sao?
Chẳng nói chẳng rằng, Tạ Thanh vung chén trà từ trên cao ném mạnh xuống. Tức thì chén trà vỡ tung tóe trên sàn nhà, và một luồng khói trắng vờn lượn bay lên, kèm theo một mùi rất khó chịu. Quan thái y bất giác nói:
- Chén trà... có độc!
Tạ Thanh quay sang nhìn tam phu nhân:
- Bà còn lý giải gì nữa về chuyện này không?
Tam phu nhân bàng hoàng đến suýt ngã quỵ xuống:
- Sao... sao lại thế được. Chén trà... chén trà rõ ràng không có độc mà! Tại sao bây giờ nó lại...
- Bà đừng ngụy biện! - Tạ Thanh quát. - Rõ ràng bà cố tình bỏ độc vào chung trà để mưu sát hoàng thượng, chứng cứ rành rành trước mắt, bà còn dám chối cãi?
- Ông đừng vu khống tôi!
- Dám làm mà không dám nhận à? Bà và Nguyễn Trãi hóa ra đã dàn sẵn kế hoạch từ trước!
Tam phu nhân bước đến thẳng thừng:
- Muốn giá họa thì giá họa ột mình tôi, đừng lôi lão gia vào đây!
- Bà muốn chết một mình à? Đâu có dễ như vậy! - Rồi ông ta quay mặt ra ngoài dõng dạc. - Người đâu? Lập tức vào đây!
Tức thì có hơn chục cấm vệ quân từ đâu xuất hiện, trang bị vũ khí đầy đủ đứng phía sau Tạ Thanh. Ánh mắt tam phu nhân thoáng chút nghi vấn, bà nói lớn:
- Rõ ràng là có chuyện bất thường, hoàng thượng nói với tôi là ngài lệnh cho cấm vệ quân được nghỉ hôm nay, tại sao bất thình lình lại có mặt đầy đủ ở đây?
- Chuyện đó chỉ có bà nghe thôi, ở đây ai làm chứng? - Rồi ông ta quay sang cấm vệ quân. - Bắt ả lại cho ta, nhanh lên!
- Tạ công công, bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ ông, cũng có khi mọi chuyện là do ông dàn xếp, ông... - Tam phu nhân chưa nói hết câu thì quân lính đã xông vào trói bà lại dẫn đi. Nhưng bà vẫn quay đầu lại, nói một lời cuối cùng. - Rồi sự thật sẽ được phơi bày, người trong sạch nhất định trời cao sẽ soi xét.
- Dẫn ả đi ngay, không để cho ả nói thêm lời nào nữa!
Tam phu nhân bị bọn quân lính kéo đi, trong cả sự tức tối lẫn xót xa. Hoàng thượng cũng được đưa xuống thuyền để chuyển về cung. Con thuyền rời khỏi Lệ Chi Viên vào rạng sáng ngày hôm sau, trên con thuyền vẫn có một vị quân vương, nhưng ngài giờ đã là người thiên cổ. Đêm ngày rời khỏi thế gian này, đó là mồng 4 tháng 8 năm Nhâm Tuất.
Để tránh khiến dân tình hỗn loạn, các quan bí mật đưa hoàng thượng về kinh. Đến mồng 6 tháng 8, thi hài của ngài được đưa về cung lúc nửa đêm, nhưng hầu như mọi người đều không ai biết. Đêm đó Thần phi cũng thao thức mãi không ngủ, bất chợt có một viên thái giám hớt hãi chạy vào báo tin.
- Nương nương, đoàn người đi duyệt binh cùng với hoàng thượng chẳng hiểu vì sao đột ngột trở về. Chỉ có điều là... không thấy hoàng thượng, quan nội cung muốn được yết kiến nương nương.
Thần phi quay người lại, gương mặt thoáng vẻ lo sợ:
- Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng không đi cùng họ?
- Dạ... dạ không!
Dường như cảm thấy có gì đó bất an, nàng khoác vội chiếc áo lông rồi cùng cung tì tức tốc chạy ra ngoài. Các quan và cấm vệ quân đi cùng hoàng thượng đều đã tề tựu đông đủ trước sân chánh điện. Thần phi bước đến, lắp bắp hỏi:
- Hoàng thượng đâu, tại sao lại chỉ có các người trở về?
Không ai lên tiếng trả lời, Thần phi tức giận:
- Ta hỏi các ngươi, hoàng thượng đâu?
- Nương nương... - Quan tổng quản giọng như nghẹn thắt lại, cố kìm lấy sự nghẹn ngào. - Hoàng thượng... ngài ấy... ngài ấy không trở về nữa!
Thần phi mở tròn mắt:
- Khanh nói cái gì? Khanh nói vậy là ý làm sao?
Ngay lúc đó, tất cả mọi người đồng loạt đứng sang một bên, để lộ cỗ quan tài được chạm khắc hình rồng được đặt phía sau. Thần phi như rụng rời tay chân, nàng bước từng bước thẫn thờ đến cỗ quan tài, hai dòng nước mắt bất giác rơi dài trên má.
- Không thể nào... - Các ngươi gạt bổn cung, hoàng thượng sao có thể... Không thể nào...
- Hoàng thượng... băng hà rồi thưa nương nương!
Thần phi quỳ phụp xuống, rồi bất giác gào lên trong uất hận:
- Tại sao lại thế này? Tại sao đang yên đang lành hoàng thượng lại...
- Nương nương... là có kẻ đã độc hoàng thượng. - Viên thái giám Tạ Thanh lên tiếng nói.
- Cái gì? Kẻ nào dám làm chuyện tày trời như vậy? Là kẻ nào?
Tạ Thanh chần chừ một lát rồi đáp:
- Là lễ nghi học sĩ Nguyễn Thị Lộ - tam phu nhân của quan đại thần Nguyễn Trãi. Trong chén trà bà ta pha cho hoàng thượng có độc, chính quan thái y và các cấm vệ quân đã làm chứng điều đó!
Thần phi quay người lại, nước mắt lưng tròng, gương mặt đầy vẻ căm thù:
- Hạng đàn bà chết tiệt... tại sao bà ta dám...
- Nô tài nghi ngờ... chủ ý là của Nguyễn Trãi, bởi lẽ trước đây ông ta từng bị tiên đế đối xử không tốt nên sinh lòng oán hận, quyết lật đổ Lê triều!
Thần phi nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Vài ngày nữa khi tình hình triều chính ổn định, lập tức các ngươi đến nhà Nguyễn Trãi bắt tất cả tống vào đại lao chờ ngày hành quyết!
- Nương nương, sự việc vẫn chưa minh bạch, nương nương đừng nên hành xử vội vàng. - Quan thái y lên tiếng