Đêm trăng lạnh lẽo, gió lùa qua thấm buốt cả hồn người. Hoa rụng xác xơ, sóng gió đã vùi chôn một kiếp hoa vào trong vô định. Xung quanh lãnh cung vắng lặng như tờ, Dương phi thông qua một kẽ hở rất nhỏ, chỉ thấy những lớp bụi bay lờ mờ. Hoàng thượng băng hà, Ngọc Dao phải rời khỏi cung, Nguyễn Trãi bị tru di tam tộc, bây giờ trong cung đối với nàng chỉ như một địa ngục trần gian, chẳng còn niềm tin và hi vọng. thần phi đã lên nắm ngôi thái hậu, tính mạng của nàng cũng bị nguy nan từng giờ, từng khắc.
- Không lẽ bây giờ mình phải nghĩ cách trốn đi! Chứ ở đây đường nào cũng bị ả ra tay hạ sát! - Dương phi thoáng nghĩ vậy, nhưng rồi nàng gạt đi. Hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, võ công thâm hậu còn chưa chắc qua được, huống hồ nàng chỉ là hạng nữ nhân yếu đuối, làm sao có thể chống trả lại cấm vệ quân? Thôi thì cứ tuân theo số mạng, nếu trời đã bắt nàng chết, nàng cũng không thể nào cãi lại được.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh, Dương phi hốt hoảng quay lại nhìn, nàng cứ tưởng là thái hậu đến. Nhưng không, một bóng người mà nàng quen thuộc, vóc dáng đẫm phong sương cùng thanh kiếm trên tay, khí phách đầy cao ngạo. Thiên Ân hớt hãi nhìn chung quanh rồi chạy đến nắm tay Dương phi dẫn đi.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi, nếu không sẽ không còn kịp. Nhân lúc bọn chúng đang ngủ phải ra khỏi cung.
- Khoan đã! - Dương phi rụt tay lại, ánh mắt ngỡ ngàng. - Làm sao huynh vào đây được? Cấm vệ quân canh phòng nghiêm ngặt lắm mà? Còn hai tên lính gác cửa lãnh cung nữa?
- Ta sử dụng khinh công vào đây, hai tên lính gác cửa cũng bị ta đánh ngất rồi. Đừng chần chừ nữa, thái hậu mà phát hiện à chết chắc.
Dương phi như sực nhớ ra điều gì:
- Còn Nghi Dân con muội?
- Nó đang ở trong tẩm điện nên không thể nào trà trộn vào được. Huống hồ nó là tôn tử của tiên đế nên thái hậu chẳng làm gì được đâu, đừng suy nghĩ nhiều, đi thôi!
Ngần ngại một lúc, Dương phi gật đầu rồi nhanh chóng cùng với Thiên Ân chạy ra bên ngoài, giữa màn đêm tăm tối chỉ có ánh trăng vằng vặc tỏa sáng. Xung quanh lãnh cung không có người canh phòng nên cũng không gặp khó khăn. Thế nhưng Dương phi vẫn cảm giác vô cùng lo sợ, bởi nếu người của thái hậu mà phát giác, e rằng cả hai người khó toàn mạng.
- Muội biết Đinh Phúc và Đinh thắng ở đâu không?
- Cũng ở gần đây! Sao vậy? - Dương phi thắc mắc.
- Muội dẫn huynh tới chỗ bọn họ. Bây giờ thái hậu vì muốn diệt khẩu nên tính mạng của họ hiện rất nguy hiểm. Nói chung chuyện dài lắm, nhưng muội có biết ở đó có người canh giữ không?
- Không có ai canh giữ cả.
Thiên Ân như trút được một chút gánh nặng, chàng nói:
- Vậy được rồi, chúng ta đi mau thôi!
Tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch trong đêm khuya, không gian rộng lớn làm người ta rợn ngợp. Căn phòng của Đinh Phúc và Đinh Thắng cũng khá gần khu vực lãnh cung, xung quanh không có cấm vệ quân nên tình hình có vẻ khả quan hơn. Trong phòng đèn vẫn sáng, Thiên Ân lấy làm lạ nấp bên ngoài, ghé mắt nhìn qua khe cửa thì thấy hai vị công công đang gấp rút sửa soạn hành lý, có lẽ để chuẩn bị ột cuộc bỏ trốn. Họ đã nhận thức được tình hình đang bất lợi ình, sống trong cung này ngày nào là phải lo sợ ngày đó, sớm muộn gì cũng phải chết dưới tay thái hậu. Thiên Ân mạnh dạn xông cửa vào, hai vị công công giật mình đến đánh rơi cả tay nải, sau khi trấn tĩnh lại mình vì nhìn thấy Dương phi, Đinh Thắng lận cận ngồi dậy, lau mồ hôi rồi nói:
- Nương nương, làm sao người thoát ra khỏi lãnh cung được vậy? Còn chàng trai này... không phải là Thiên Ân tráng sĩ sao?
- Chúng tôi đến đây để đưa hai vị rời khỏi hoàng cung. Tình hình nguy cấp lắm rồi, thái hậu có thể xuống tay bất cứ lúc nào. - Dương phi đáp.
- Có phải thái hậu đã phát hiện ra chuyện tôi nói với Nguyễn Trãi đại nhân...
- Có lẽ là vậy. Nhân lúc thái hậu còn đang ngủ, chúng ta phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt!
Hai vị công công cầm chắc tay nải rồi luống cuống chạy ra cửa, cùng với Thiên Ân và Dương phi tiến thẳng về phía nội cung. Gió thổi từng cơn làm ớn lạnh cả sống lưng, lá cây rì rào nghe não nuột. Cả bốn người nhắm thẳng đường mà chạy, không dám nghĩ đến cảnh bất thình lình thái hậu lại xuất hiện trước mặt. Khu vực nội cung là nơi có rất nhiều cấm vệ quân canh giữ, những mái nhà chen chúc sát vào nhau. Vào sâu bên trong nữa là tẩm điện dành cho thái hậu và hoàng thượng. Thiên Ân nấp sau một khóm trúc, nhìn toán quân lính cứ đi qua đi lại, chàng hỏi nhỏ Đinh Phúc và Đinh Thắng:
- Hai vị biết khinh công không?
- Biết chút chút.
Ánh mắt của chàng nhìn chằm chằm vào những tên lính, bắt đầu cảm thấy bất an:
- Cứ thế này thì chúng ta không thể nào băng qua đó được, đành phải dùng khinh công thôi. Mọi người phải hết sức cẩn thận, đừng gây ra tiếng động. - Chàng quay sang Dương phi. - Dương nhi, muội leo lên lưng huynh, chỉ cần ra đến khu rừng trúc, chắc chắn tất cả sẽ có con đường thoát.
Nói rồi Thiên Ân cõng Dương phi trên lưng, liếc nhìn bọn quân lính lần nữa rồi cùng với Đinh Phúc và Đinh Thắng vận khinh công bay lên mái nhà, và tiếp đến là những mái nhà khác. Họ bước chân nhẹ nhất có thể để tránh gây chú ý, mọi việc xem ra tiến triển khá ổn. Dương phi tim cứ đập thình thịch, nàng biết sự an nguy bây giờ vô cùng chông chênh, bọn quân lính mà nhìn thấy là coi như xong đời. Gió thổi đìu hiu nghe rợn cả người, vài âm thanh cộc kệch của tiếng mấy viên đá rơi cũng khiến họ giật bắn người, nhưng rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh để đi tiếp.
Vượt qua khu vực nội cung và tứ phòng, hai chân họ đã mỏi rã rời, nhưng đó cũng là lúc khu rừng trúc xuất hiện. Cả ba đạp mạnh chân vào vách để phi người xuống một bãi đất gần đó. Thiên Ân thả Dương phi xuống và chỉ vào ba con ngựa đang đứng phía xa xa:
- Mọi người lên ngựa để đi cho nhanh. Tình hình có vẻ ổn hơn rồi!
Đinh Thắng và Đinh Phúc nhìn nhau gật đầu rồi chạy nhanh đến leo lên yên ngựa. Thiên Ân thả Dương phi lên trước rồi cẩn thận lên sau. Chàng nhìn xung quanh đề phòng rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Tiếng ngựa chạy đều trong đêm, giữa khu rừng tĩnh mịch, nhưng chỉ đi được vài ba quãng thì những con ngựa đột nhiên đứng sững