Tại một hòn đảo hoang vu nhìn xuống,ở phía gần bờ biển có một thiếu niên đang bất tỉnh nằm đó.Thiếu niên này nhìn qua bộ dạng cao khoảng 1m8,góc cạnh khuôn mặt rõ ràng,mái tóc lộn xộn,quá nửa đã bị nước biển làm cho ướt nhẹp.Cách chỗ thiếu niên này nằm không xa còn có xác của một con thuyền cỡ trung đang nằm ngửa,phần dưới của chiếc thuyền có thủng một lỗ ước chừng 20cm, nó giống như bị sóng đánh trôi dạt vào đây,nhìn qua thì đại khái mọi người đều có thể đoán ra đây là một vụ đắm tàu.Nhưng điều kì lạ ở đây là quần áo của thanh niên này ngoại trừ phần nửa dưới có bị ướt do nằm gần bờ biển thì nửa trên lại hoàn toàn khô cong,quần áo lại rất sạch sẽ không chút tổn hao nào,sắc mặt thanh niên hồng hào,khỏe mạnh,rất có khí sắc.Điều buồn cười nhất là bên cạnh thanh niên nơi tay phải đang cầm một hộp đồ ăn nhanh mặc dù có bị nước biển đi qua nhưng không thể phủ nhận hộp đồ ăn đó còn mới,cứ nhìn vào thức ăn bên trong là có thể thấy được,chắc chắn là vừa được xào nấu xong.Phân tích một chút.Con thuyền nằm không xa đó là một kiểu thuyền du lịch cỡ trung,thân tàu hoàn toàn bị rêu cùng tảo biển bám kín,hơn nữa còn bị muối biển ăn mòn khiến cho con thuyền nhìn loang lổ,han rỉ.Phía trên bong tàu hoàn toàn trống không,đơn giản như vậy chi tiết có thể đã nhìn ra được con thuyền này đã bị tai nạn từ rất lâu,sau đó được sóng biển đưa vào đâyVậy thanh niên này là thế nào có mặt ở đây?không giống một người đi du lịch biển một chút nào,cũng chẳng giống một người trong cuộc đắm tàu bị dạt vào đây.Hộp đồ ăn nhìn còn rất mới từ các cửa hàng tiện lợi lấy đâu ra trên nơi đảo hoang giữa bốn phía toàn nước biển này chứ,thanh niên này giống như bị đưa đến nơi này thì đúng hơn, từ sắc mặt hồng nhuận,cơ thể không chút trầy xước của gã ta cũng có thể suy đoán được phần nào."Khục..khục"Hải Hoàng ho ra hai tiếng,cảm giác mệt mỏi toàn thân khiến hắn rất khó ngồi dậy.Khi Hải Hoàng mở mắt ra,một khung cảnh lạ lẫm khiến hắn ngây người.Nơi đây bốn phía là biển,hoang vu lạ lẫm,khả năng cực cao là hắn đang ở trên một hòn đảo,đối với một thiếu niên có cuộc sống hiện đại thì điều này cực kì khó tiếp thu.Hải Hoàng đần người ra một lúc cố gắng lục lọi trí nhớ xem vì sao chính mình lại nằm ở nơi quái quỷ này.Hải Hoàng chỉ nhớ được,như thường ngày,hắn đến một cửa hàng gần nơi đang thuê phòng mua chút đồ ăn nhanh,trên đường trở về đột nhiên đầu hắn ong một cái,hai mắt tối sầm lại,cảm giác như có kẻ nào đánh ngất bản thân,đợi đến khi chính mình tỉnh dậy thì đã ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.Thêm một điểm là lúc đó Hải Hoàng còn đang đi trên đường,hơn nữa con đường đó rất đông người,nếu như mình bị ai đó đánh,không có khả năng chính bản thân hắn lại không hay biết gì,lại nói bản thân hắn lại ở tuổi thanh niên,cơ thể khỏe mạnh,cũng không có bệnh tật gì di truyền từ nhỏ,đột nhiên ngất một cái,thật mẹ nó quá vô lí.Mà ngất đi một cái,tỉnh dậy liền ở hoàn cảnh buồn cười này,có đánh chết Hải Hoàng,thì hắn cũng không tin sự tình này không có bên thứ ba nhúng tay vào.Nhưng mục đích là gì cơ chứ,hắn chỉ là một sinh viên bình thường cũng đâu có đắc tội qua kẻ nào ,hơn nữa nếu có như vậy thật thì trực tiếp cho hắn một điểm dậy dỗ là được cần gì phải phí công làm chò mèo này,cho hắn ra cái đảo hoang chết tiệt này tự sinh tự diệt?Hoặc có lẽ là do chính mình còn đang nằm mộng,cảm giác cũng quá thật rồi.Trong lúc Hải Hoàng còn đang mê mẩn với những suy nghĩ của chính mình, thì đột nhiên biến cố sảy ra,một chùm tia sáng không biết từ đâu bay nhanh tới, bắn thẳng vào trán Hải Hoàng.“Mẹ nó,cái quỷ gì".Hải Hoàng bị chùm tia sáng đụng thẳng vào trán,theo phản ứng hắn nhanh chóng ngửa đầu ra né tránh nhưng có điều tốc độ phản xạ của hắn có nhanh thế nào cũng không thể nhanh bằng tốc độ của ánh sáng được.Hải Hoàng lúc này cũng sợ muốn chết,trong lòng hoảng loạn,ngồi im như tượng không dám nhúc nhích,nhưng theo một hồi sau không có cảm giác gì đau đớn hay xảy ra gì lạ thường cả,hắn mới bình