Ngay khi tiến đến bên trong nhà gỗ của Hải Hoàng Băng Băng thấy được lượng lớn đồ hộp,nước ngọt,còn có cả vài bộ quần áo nhìn rất mới,thêm nữa là còn có cả túi ngủ.
Căn nhà gỗ này còn rất lớn,xây dựng rất tỉ mỉ, chắc chắn,nàng không ngờ là một người như hắn có thể làm được.
“Cô ngồi chờ một chút,để tôi xem hộp thuốc để đâu rồi".
Thật ra Hải Hoàng là cố ý cho nàng thấy được những thứ này để dễ dàng có cớ lúc nữa tiếp cận Băng Băng hơn.
Băng Băng ngồi xuống cạnh Siyoung cũng tùy ý đánh giá căn nhà.
“Này,chồng cô lấy được những thứ đồ hộp đó ở đâu vậy,lại còn cả nước ngọt nữa".
“Đó là những thứ còn sót lại bên trong hai cái vali kia,anh ấy tìm được ở trong khu rừng,giấu ở trong nhà cũng vì sợ rằng nếu để lộ ra,với tình cảnh hiện giờ rất có thể hai chúng tôi sẽ là mục tiêu của tất cả mọi người bên ngoài".
Băng Băng nghĩ cũng đúng,nhưng sao còn để cho nàng biết,không sợ nàng sẽ tiết lộ sao.
Hơn nữa bên ngoài kia thực phẩm chỉ là một vấn đề thôi,vì nước ngọt mà đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán,chính mắt nàng còn thấy tên trung quốc kia uống máu cá mà thay nước ngọt.
Trò truyện được một lúc thì Hải Hoàng cầm cái hộp đựng thuốc men và dụng cụ y tế ra đưa cho Băng Băng.
“Được rồi Siyoung,em cùng với cô ấy là phụ nữ,anh không làm phiền hai người nữa".
Băng Băng thấy hắn rất biết điều,không muốn động chạm đến mình,cũng một chút sinh ra hảo cảm.
“Được rồi để tôi tự làm”.
Siyoung nhìn cơ thể nàng một lượt cũng âm thầm khen một tiếng.
Hai người đều là phụ nữ,hơn nữa còn rất đẹp vậy nên trò chuyện rất hợp nhau,nhanh chóng đã cười nói,như là tỉ muội lâu năm vậy.
Đừng nghĩ rằng một phụ nữ xấu có thể làm bạn với một người phụ nữ đẹp được,nếu muốn trở thành tỉ muội của nhau hai người đó trước hết phải hợp với nhau về tính cách,hợp nhau về gia cảnh,tương xứng về nhan sắc,nếu không sẽ có một sự đấu đá,ghen ghét,so sánh lẫn nhau,chẳng bao giờ trở thành trở thành tỉ muội được(thật ra vấn đề này rất khó nói,chỉ là nói qua cho dễ hiểu vậy thôi),không giống như nam nhân,chỉ cần hợp nhau một chút là có thể trở thành bằng hữu rồi.
Lúc này Hải Hoàng đã bắt đầu cho mọi thứ đi vào quỹ đạo tự nhiên,hắn cắt giảm bớt sinh vật nơi đây,tăng cường muỗi và các loại côn trùng hoạt động,để cho một số loại dã thú hoạt động quanh khu vực này.
Hắn âm trầm đóng cửa gỗ,đi đến bên giường,nháy mắt ra hiệu cho Siyoung.
Thấy hắn nháy mắt Siyoung trong lòng thở dài,đáng tiếc đại minh tinh như cô cũng không thoát khỏi số phận giống tôi.
“Chuyện này mong cô giữ kín giúp chúng tôi”
“Yên tâm tôi sẽ không nói với đám người kia đâu...”.
Chưa nói xong câu thì Hải Hoàng đã ngồi xuống cạnh Siyoung thở dài.
“Tôi có tin tức xấu đây,tôi vừa thấy dấu vết của đám dã thú,tôi đang lo lắng nếu không cẩn thận rất có thể sẽ gặp nguy hiểm".
Băng Băng nghe thấy tin tức này của hắn cũng biến đổi sắc mặt.
“Trên đảo này còn có dã thú,anh chắc chắn đấy chứ".
“Cô không biết rồi,nơi này dã thú rất nhiều,hơn nữa số người cũng không ít chỉ là chúng ta chưa gặp họ thôi”.
“Chuyện đó thì tôi biết,tôi nghĩ rằng chúng ta bây giờ nên thông báo cho mọi người biết để cẩn thận hơn”.
“À,anh có thể cho tôi xin một chút nước ngọt được chứ”
Băng Băng nghĩ rằng nếu cô đã chủ động mở lời thì không có người đàn ông nào có thể từ chối được.
Hơn nữa do Hải Hoàng giả bộ nên bộ dạng hắn rất khép kín,rất điếu ti.
Nàng mới càng thêm yên tâm nhờ vả hắn,nàng làm khuôn mặt trìu mến,trên mặt điềm đạng đáng yêu,nhưng trong lòng thì rất đắc ý.
Đồng dạng là nam nhân,trong hoàn cảnh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
“Không thể, nếu muốn có,cô phải dùng thứ khác để trao đổi".
Hải Hoàng tên này là đùa giỡn a,nàng không tin vào chính lỗ tai mình vừa nghe được nữa.
“Vậy anh muốn cái gì chứ,giờ kẹt ở trên đảo này tiền cũng không thể cho anh được".
Hải Hoàng lắc lắc đầu.
“Thân thể của cô,hoặc ngoan ngoãn làm nữ nhân của tôi lúc đó cô muốn bao nhiêu cũng được".
“Anh...anh".
Loại chuyện này nàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
“Cô cứ suy nghĩ kĩ đi,tôi xem ngày mai các người có thể còn ăn được gì,trên bờ biển này thực phẩm đã cạn rồi,còn nước ngọt sao ít nhất phải một tuần nữa mới có mưa xuống".
Nàng là ai chứ,một tên nam nhân bình thường cũng giám có chủ ý với nàng.Băng Băng đi đến gần cửa.
“Cậu hù dọa ai chứ,cậu cho rằng tôi sẽ bị cậu hù dọa sao"
Hải Hoàng đúng là muốn hù dọa cô.Hắn cũng đứng dậy
“Không nên lãng phí thời gian,bây giờ trên hoang đảo,tôi có súng,có thực phẩm,nước ngọt,có thể bảo vệ và giúp cô sống sót,chỉ cần cô làm nữ nhân....”.
Hải Hoàng còn chưa nói hết,hai tay nàng nắm ở cửa đẩy ra,ách nàng cái này ngu ngốc là định hô hào.
“Mẹ nó".Hải Hoàng chửi bậy một câu,nhanh chóng chạy lại bịt miệng nàng.Đáng tiếc là Hải Hoàng có nhanh trí đoán ra,nhanh trí phản xạ thế nào cũng không kịp.
Nàng hét rất to,giọng còn mang theo cảm giác thê lương,như bị ép buộc,đúng không hổ là đại minh tinh,diễn kĩ rất cao.
“Cứu tôi,tên này muốn hãm hiếp tôi,mọi người mau đến cứu tôi".
Khóe mắt nàng không biết từ lúc nào đỏ ửng,chảy ra nước mắt,ngồi phịch xuống dang vẻ rất vô lực nói nhỏ với Hải Hoàng.
“Cậu tưởng chỉ với chút đồ ăn,nước ngọt đó mà muốn chạm vào được cơ thể tôi sao”.Kì thực trong lòng nàng đang nghĩ “Ta mới sẽ không gả cho một nam nhân tầm thường".
Cho dù nàng đã không còn hi vọng trở về,không thể làm một đại minh tinh ,không thể kiêu ngạo được nữa
Tính cách nữ nhân này xem ra rất cương liệt,vẫn còn rất tự cao mà.
Lúc này mọi người đều đã chạy đến ngoại trừ ba ông cháu người thái kia.
Băng Băng được Trang đỡ ngồi dậy,nói thật hình tượng của Hải Hoàng có tốt thế nào trong mắt mọi người thì hiện tại họ vẫn tin tưởng Băng Băng hơn.
Nàng kể lại mọi thứ cho đám người ,nói là bên trong nhà gỗ có rất nhiều thực phẩm và nước ngọt,hắn vì vậy muốn dùng nó ép buộc cô làm nữ nhân của hắn.
Mọi người
khi nghe nàng kể xong ánh mắt đều tập trung vào Hải Hoàng.Tên Jack cùng với tên mập lúc này không cần biết đúng sai hùng hổ cầm gậy tiến lên,vẻ mặt cực kì tức giận.
“Thằng chó,tao biết ngay mày không phải loại tốt lành gì,giả bộ cái gì chứ”.
Tên mập cũng không kém cầm một viên đá lớn lên theo tiếp lời.
“Mọi người xem,không chừng cô gái bên cạnh hắn cũng bị ép buộc,loại như hắn làm sao mà cô ấy có thể vừa ý".
Hải Hoàng lúc này vẫn im lặng,đám người thì tập trung về hắn hi vọng hắn có thể giải thích một cái gì đó.
Tên trung quốc lúc này đứng ra cản hai người Jack lại.
“Bình tĩnh,Băng Băng tôi nhìn cô ấy rất giống như là diễn,chúng ta có thể kiểm tra bên trong xem có đúng như lời cô ấy nói không rồi kết luận vẫn chưa muộn".
Ai nấy đều gật đầu đồng ý.Trang và Harvey đều tiến đến gần hắn nói.
“Cậu có thể cho hai chúng tôi vào kiểm tra chứ,tôi tin anh không phải là người như vậy".
Hải Hoàng thần sắc âm lãnh,hiển nhiên không muốn giải thích nhiều,ngắn gọn nói
“Nếu tôi nói trong đó đúng là có rất nhiều thực phẩm và nước ngọt thì sao".
Jack lớn tiếng hô.
“Vậy thì tao sẽ đập mày một trận,cho cái thằng chó như mày hết giả bộ đi,còn thực phẩm và nước ngọt sẽ chia đều cho mọi người,mày quá ích kỉ,sắc mặt mọi người đều xanh xao như vậy,ăn còn không đủ vậy mà mày còn tàng trữ mà đem nó đi uy hiếp cô ấy"
Tên trung niên cầm đầu cũng đứng ra nhẹ nhàng nói với hắn.
“Cậu không cần để ý cái tên thô lỗ đó,cậu cứ cho chúng tôi vào kiểm tra,mọi người đều là người trưởng thành không ngu ngốc đến mức không phân biệt được trái phải".
Hải Hoàng lúc này rất tức giận,vì một sự cố ngoài ý muốn mà làm hỏng kế hoạch của hắn,hắn muốn dần dần cắt giảm sinh vật ,khiến cho nguồn thực phẩm ngày càng khan hiếm,muốn cho đám người biết thế nào là tuyệt vọng,là sụp đổ,sau đó hắn sẽ xuất hiện như một vị chúa cứu thế,nhưng từ chỗ hắn nếu muốn có được thức ăn và nước ngọt chỉ có hai cách.Một là làm một nữ nhân thật xinh đẹp và nghe lời hắn,hai là có thể cướp được của hắn,nhưng nếu không được thì hắn dùng cái cớ đó để giết người.Kế hoạch của hắn đang rất thuận lợi,vì lòng tự tôn,ương ngạnh,cao điệu hình thành trong tâm của Băng Băng mà làm hỏng hết kế hoạch của hắn.
Đúng là thiên đàng có lối cô không đi,địa ngục không cửa cô lại muốn vào.Đã thế thì hắn cũng không muốn mất thời gian với đám người này nữa.Hắn lạnh lùng nói.
“Không cần, tất cả lời cô ta nói là thật”.Hừ suy cho cùng đa số người ở đây cũng không phải vì Băng Băng mà lên tiếng mà vì chỗ thực phẩm đó để duy trì tính mạng
Jack vừa nghe xong Hải Hoàng thừa nhận,hắn chỉ đợi có vậy cầm gậy hét lớn xông lên.Trong lòng thầm nghĩ lần này hắn phải cướp được hết mọi thứ của Hải Hoàng bao gồm cả Siyoung.
“Thằng chó,tao ghét nhất chính là loại súc sinh như mày”.
Tên mập cũng không kém cạnh gì hùng hổ lao tới.
Hải Hoàng không một chút do dự rút súng ra.
“Đoàng..”
Tên Jack đứng yên vài giây rồi ngã lăn ra đất,trong sự ngỡ ngàng của mọi người.Máu từ đầu hắn phun ra rồi nhuộm đỏ tươi nơi hắn ngã xuống.Tên mập thấy vậy cũng ngã bệt ra đất hoảng sợ nhìn xác Jack
Hải Hoàng liếc nhìn đám người xung quanh thấy không còn ai giám nói gì nữa tất cả đều im lặng không giám mở miệng,hắn mới từ tốn chỉ vào tên mập nói.
“Mày,dọn cái xác này đi đem nó ra khu rừng kia vứt, nếu trước cửa nhà gỗ của tao có một vết máu mày sẽ nằm dưới đây cùng nó".
Hắn lại nhìn về Băng Băng ánh mắt rét lạnh cực kì âm u đáng sợ.
“Còn cô,Phạm...Băng...Băng tôi sẽ cho cô thấy thể nào là địa ngục,thế nào là nhục nhã,thế nào mới là đau đớn".
Hải Hoàng hắn đây là thẹn quá hóa giận rồi.
Truyện convert hay :
Trấn Quốc Chiến Thần