“Thời điểm muốn cầu cạnh ta thì ta chính là tiểu tổ tông, chờ đến khi dùng xong rồi thì lập tức ném qua một bên, ngươi được lắm Triệu Hành Tố. Lúc trước Tân thị lang nói thật dễ nghe, cầu xin chúng ta đến hỗ trợ, thuận tiện chỉ đường kiếm tiền, bây giờ ngươi chiêu mộ được nhân công lập tức vứt chúng ta qua một bên sao? Lão tử dễ bị đuổi như vậy hả?” Cố Hưng hung hăng giống như thổ phỉ dẫm một chân lên bàn sách của Triệu viên ngoại, Triệu viên ngoại cuống quít ngửa ra sau, “Ầm” một tiếng, đặt mông ngã xuống sàn nhà.
Cố Hưng mắt lạnh nhìn ông ta, cũng không tiến lên đỡ, dáng vẻ như muốn kiếm chuyện.
Triệu viên ngoại đành phải tự lực cánh sinh đỡ chân bàn bò dậy, vừa phủi bụi trên mông, vừa nịnh nọt nói: “Xem kìa ngài đang nói gì vậy, không nói tới chuyện Đại lão gia ngài một đường nhanh chóng đến đây làm chỗ dựa cho chúng ta, cho dù ngài không làm cái gì, hạ quan cũng không dám lừa gạt ngài.”
“Vậy chuyện kia là thế nào?” Cố Hưng hừ lạnh, “Nghe nói bến tàu đã chiêu mộ đủ thợ thuyền, mấy ngàn người trong doanh địa của ta còn chưa có chỗ nào đây, ngươi định nhét bọn họ vào đâu hả. Đừng tưởng rằng thái tử điện hạ và Tân thị lang vừa đi, thì nơi này là do ngươi làm chủ, ta nói cho ngươi biết, những người dưới tay ta cũng không phải chỉ ngồi không, nếu thật sự muốn làm loạn, lão tử sẽ cho tất cả bọn họ kéo đến nhà ngươi ăn cơm.”
Triệu viên ngoại dở khóc dở cười, vội vàng thuyết phục Cố Hưng, “Cố tướng quân ngài đừng nóng vội, cho dù có cho một vạn lá gan hạ quan cũng không dám chậm trễ với người của ngài. Ngài yên tâm, trước khi đi Tân đại nhân cũng đã sắp xếp xong xuôi cho ngài cả rồi, đều ở đây cả.” Ông ta vừa nói chuyện vừa lấy một xấp công văn từ trong ngăn kéo ra đưa cho Cố Hưng.
Cố Hưng nửa tin nửa ngờ tiếp nhận, đọc nhanh như gió xem hết toàn bộ, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra vui vẻ, “Đưa người vào xưởng xi măng để làm việc sao? Lão tiểu tử này suy tính rất chu đáo, không uổng công ta dẫn nhiều người đến chống đỡ mặt mũi cho hắn.” Nói thật hay, giống như bản thân thật sự là vì cho Tân Nhất Lai chút mặt mũi nên mới đến Thiên Tân vậy.
“Còn phải nói, ” Triệu viên ngoại cười nói: “Dĩ nhiên là Thị lang đại nhân suy nghĩ thay Cố tướng quân rồi. Bến tàu thì có là gì, không dối gạt ngài, chỉ với thời gian một tháng, mọi con đường đều đã được rải đá, phòng ốc cũng đã xây hơn một nửa, nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, đừng nói là nửa năm, theo hạ quan thấy một tháng là có thể xây xong bến tàu. Đến lúc tổng kết tiền công, chẳng lẽ lại để mọi người rảnh rỗi ở trong doanh địa? Xưởng xi măng mới là việc lâu dài.”
Cố Hưng nghe vậy rất là bất ngờ, “Xây xong nhanh vậy sao? Xây nhanh như vậy, mấy căn phòng đó có thể cho người ở được không, đến lúc đó đừng có để xảy ra bất trắc gì đó.”
“Ngài cứ yên tâm đi.” Triệu viên ngoại vỗ ngực bảo đảm nói: “Đều làm theo yêu cầu của Thị lang đại nhân, tuy đào móng có hơi mất thời gian, sau này xây tường bao lại nhanh đến dọa người, phải nói xi măng và gạch đỏ là món đồ rất tốt, tường xây vừa nhanh lại rắn chắc, Tân thị lang nói đáng tiếc là không có thép, nếu không chúng ta có thể xây nhà lầu.” Ông ta tình cờ nghe thấy lúc Tân Nhất Lai nói thầm có nhắc qua từ “thép” này, lập tức ghi nhớ ở trong lòng, tìm cơ hội để đem ra khoe khoang.
Quả nhiên, Cố Hưng nghe thấy cũng cảm thấy hiếm có, “Thép là cái quái gì vậy, chỗ nào bán? Tân thị lang không nói sao, ngày nào đó nếu tìm được nhớ xây cho doanh địa của chúng ta vài căn tiểu lâu, thật khí phái có được không.”
“Cái này hạ quan cũng không biết.”
Cố Hưng bị lâu phòng* khơi gợi khiến trong lòng ngứa ngáy, âm thầm quyết tâm viết một phong thư cho Tân Nhất Lai, buộc Tân Nhất Lai phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp xây lâu phòng cho quân doanh của hắn.
*Lâu phòng: Có nghĩa là nhà lầu.
“Trước khi đi Tân thị lang còn nói gì nữa không?” Cố Hưng thuận tay nhét xấp văn thư kia vào trong lòng, lại thuận miệng hỏi.
Triệu viên ngoại vội vàng nói: “Những việc khác thì không có nhắc đến, chính là năm lần bảy lượt dặn dò xưởng xi măng ngàn vạn lần phải cẩn thận, các công nhân không được làm việc quá vất vả, còn cầu xin nhất định phải mang khẩu trang.”
“Phiền toái.” Cố Hưng lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng rốt cuộc cũng không có lên tiếng phản đối, “Thôi quên đi, chuyện trong nhà xưởng do ngươi quản lý, không có liên quan đến Bổn tướng quân, dù sao cũng đừng phát thiếu tiền công là được, nếu không lão tử sẽ tính sổ với ngươi.”
Triệu viên ngoại cười nói: “Sao có thể chứ. Cố tướng quân đừng thấy chúng ta mới mở xưởng này chưa được bao lâu, thật là sự không có thiếu bạc, vung ngân phiếu lên đủ để rải từ đây đến cửa thành. Tân thị lang đã đặc biệt dặn dò, hàng sản xuất trong xưởng bán đi một nửa còn giữ lại một nửa, mọi thứ cần thiết đều tăng cường cho bến tàu trước, hơn nữa còn cho phép thương nhân mua hàng giao bạc trước, cứ như vậy, mọi người còn liều mạng giành giật nữa đó.”
Cố Hưng nghe thấy cũng vô cùng hâm mộ, vẫn hối hận tại sao lúc trước không học Chung Thượng Thư mặt dày bám lấy người ta, cho dù không lấy được một phần, nhưng được một nửa cũng tốt rồi, ít nhất cuộc sống của binh lính trong doanh địa cũng tốt hơn nhiều. Trong xưởng sản xuất bây giờ, đừng nói tới mấy Bộ trong triều, chỉ sợ ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng đỏ mắt.
“Phải nói là đại nhân của chúng ta mới chính là chí công vô tư, một biện pháp tốt như vậy, nói lấy ra thì lập tức lấy ra, kiếm được tiền đều ném tất cả vào hải quan, nếu không, Hộ bộ ít bạc như vậy, đừng nói là xây bến tàu, ăn uống cũng không đủ. Tới chỗ này rồi hạ quan mới biết được xây bến tàu không dễ dàng, chỗ nào cũng cần đến bạc, kế hoạch lúc trước căn bản không thể sử dụng…” Triệu viên ngoại đang thao thao bất tuyệt cảm khái, nhìn thấy Cố Hưng đỏ mặt, cũng ngượng ngùng nói tiếp.
Dù gì thuộc hạ của ông ta còn có thể vào xưởng làm việc kiếm chút thu nhập trợ cấp thêm cho cuộc sống, tiền công cũng không thấp, mới vừa rồi ông ta nhìn thấy ở trên văn thư, một tháng ít nhất cũng có hai lượng bạc, một nhà già trẻ cũng có thể trải qua cuộc sống thoải mái, về phần Tân Nhất Lai nói cái gì mà dự phòng “Bệnh nghề nghiệp”, Cố Hưng căn bản không để ở trong lòng. Đừng nói Tân Nhất Lai phải suy tính tường tận chu đáo, cho dù không mang khẩu trang cũng không sao, trong quân đội có người làm việc đến phát bệnh chả lẽ không tốt sao.
Cố Hưng không ngờ là Tân Nhất Lai lại quyết đoán buôn bán lớn như thế, bây giờ nhìn tình hình sôi động như vậy, sau một năm có thể dễ dàng kiếm được lợi nhuận hơn vài chục vạn lượng bạc, sau mười năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền… Cố Hưng tính không ra. Nhiều bạc như vậy Tân Nhất Lai nói không cần là không cần, đây phải là người cực kỳ có khí phách và hoài bão mới có thể làm được! Dù sao Cố Hưng cũng biết là mình không làm được, a, lão gia tử nhà bọn họ chắc chắn cũng sẽ không làm được.
~~~~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~~~~
“Làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy tính lâu dài, giống như xi măng này, kiếm tiền là kiếm tiền, nhưng là chuyện liên quan đến xây dựng quốc gia, khiến người khác quá chú ý, thứ này
tuyệt đối khồn thể dính vào.” Ngồi trên xe ngựa quay về kinh, Tân Nhất Lai nói lời sâu xa chỉ bảo Thụy Hòa, “Tiền quả thật rất quan trọng, nhưng đôi mắt của con không thể chỉ nhìn thấy tiền, kết cấu quá nhỏ, tư tưởng của người ta cũng sẽ bị trói buộc, suốt ngày chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, đầu tiên là dễ dàng dẫn tới mầm tai vạ, thứ hai là cuộc sống chắc chắn sẽ không thú vị.”
Thụy Hòa nhíu mày, “Phụ thân cảm thấy cuộc sống như thế nào mới là thú vị?” Cậu vẫn luôn cảm thấy mình theo không kịp tiết tấu của Tân Nhất Lai, ví dụ như bây giờ, cậu còn muốn bộc lộ tài năng ở phủ Chiêm sự, trải bằng cho đường làm quan của mình, phụ thân của cậu bỗng nhiên bắt đầu suy tư về cuộc sống thú vị, dường như điều này đi hơi quá xa rồi- – rõ ràng trước đó không lâu cũng không phải như thế.
“Có phải con cảm thấy ta nói chuyện hơi khó hiểu?”
“Nhi tử không dám.” Được rồi, thật ra trong đầu quả thực có suy nghĩ này, Thụy Hòa nói thầm.
“Thân thể của tổ phụ con luôn luôn khỏe mạnh, ta thấy ít nhất ông ấy còn có thể ầm ỹ với mấy người trong Nội các phải đến hai mươi năm nữa.” Tân Nhất Lai bỗng nhiên lại nói sang chuyện khác, “Mặc dù tính tình lão gia tử không được tốt lắm thích gây gổ với người ta, nhưng mọi người đều biết, bệ hạ coi trọng ông cụ, tín nhiệm ông cụ, hơn nữa ở trong triều lão gia tử có nhân duyên rất tốt, một ngày ông cụ còn ở đây, Tân gia chúng ta sẽ vững như bàn thạch.”
Thụy Hòa nhìn Tân Nhất Lai, có chút hiểu được ý tứ của ông.
” Nay năm ta ba mươi chín tuổi, chức quan tam phẩm, nghe thì chẳng phải là đại quan, nhưng mà, chờ đến khi chuyện hải quan hoàn thành, nhất định sẽ là một công trạng lớn, tất nhiên sẽ được thăng quan. Con và Thụy Xương cũng dần dần lớn lên, tuy lão gia tử và ta đã cưỡng chế, nhưng cũng không thể không cho các con nhập sĩ. Nhất là con, đã ở bên cạnh làm việc cho thái tử lâu như vậy, vả lại mọi thứ đều mạnh hơn người ta, không có lý do gì để bị người khác đè đầu cưỡi cổ. Như vậy thì, thanh thế của Tân gia chúng ta có hơi quá, liệt hỏa phanh du, tiên hoa trứ cẩm(*), đây cũng không phải là chuyện tốt.”
(*)Liệt hỏa phanh du, tiên hoa trứ cẩm (Trong Hồng Lâu Mộng): Kiểu như là thêm dầu vào lửa, thêm hoa trên gấm, đã tốt thì càng tốt hơn. (Lửa nóng sôi dầu, hoa tươi cài gấm.)
“Nhưng mà, cũng không thể vì nhường đường cho con và Thụy Xương, mà lại để cho người từ quan.” Thụy Hòa vội la lên: “Hài nhi thà rằng tiếp tục ở trong phủ đọc sách, cũng tuyệt đối không để cho người chịu ủy khuất.”
“Ai nói ta ủy khuất?” Tân Nhất Lai lắc đầu cười, “Hơn nữa, ta cũng không có dự định từ quan. Chỉ là trước mắt có ý nghĩ kia mà thôi.”
“Xin phụ thân cứ nói.”
Tân Nhất Lai lại không trả lời, mà nghiêm nghị hỏi: “Con cảm thấy thái tử thế nào?”
“Thái tử điện hạ?” Thụy Hòa hơi suy nghĩ, mới nghiêm túc trả lời: “Điện hạ lòng dạ khoáng đạt, làm việc chững chạc lão luyện, quan trọng hơn là biết chấp nhận khuyên ngăn, rất ít khi quyết định độc đoán. Nhi tử cảm thấy, điện hạ sẽ là một vị minh quân trong tương lai.”
Tân Nhất Lai mỉm cười, “Thái tử điện hạ quả thực chững chạc, tuy tuổi hắn còn nhỏ, nhưng cũng không tùy hứng xúc động, cũng không khăng khăng cho là mình đúng, càng hiếm có là tư duy của hắn khoáng đạt, là một tấm lòng có thể chấp nhận và bao dung những điều mới mẻ. Ta không biết con có phát hiện ra hay không, thái tử cũng không đặc biệt thông minh đâu, không giống Thụy Xương xem qua là nhớ, cũng không có ngộ tính giống con, suy tính rất nhiều chuyện nhưng cũng không được coi là tỉ mỉ chu đáo, nhưng mà, hắn chịu giao quyền, giỏi trong việc dùng người. Chỉ có mấy điểm như vậy cũng đã được coi là một minh quân rồi, không nói tới chuyện phục hưng Đại Lương, ít nhất đã gìn giữ được thành tựu của thế hệ trước và không xảy ra bất cứ vấn đề gì.”
Thụy Hòa khó hiểu, “Tại sao người lại đột nhiên nói tới chuyện này.” Cậu dừng một chút, lại do dự nói: “Không biết có phải do nhi tử suy nghĩ nhiều hay không, con có cảm giác, cứ cảm thấy thái tử điện hạ giống như đặc biệt đối tốt với nhà chúng ta vậy.”
“Đây chính là dùng người thì không nên nghi ngờ người.” Tân Nhất Lai nói: “An ca nhi con có biết ta am hiểu nhất là cái gì không?”
Thụy Hòa nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nói: “Phụ thân am hiểu cách vật trí đạo (*). Ngài đang tính toán – – làm cái gì vậy?”
(*) Cách vật trí đạo: Theo mình hiểu thì cụm này có nghĩa là am hiểu phương pháp nguồn gốc, nguyên nhân do tiếp xúc với sự vật, sự việc. Chẳng biết có đúng không (^_ ^)|||
“Đúng vậy. Con cũng thấy đấy, chỉ một thứ là xi măng có thể cống hiến bao nhiêu cho Đại Lương, lại càng không cần phải nói cha còn có thể nghĩ ra bao nhiêu lợi ích cho quốc gia. So với cống hiến trên triều đình, ta còn am hiểu làm những thứ này hơn. Thái tử điện hạ tư duy khoáng đạt, cha đang suy nghĩ có nên bắt đầu từ hắn hay không, mở một nơi chuyên môn nghiên cứu các tính chất của sự vật, ta cũng đã nghĩ xong tên rồi, gọi là Viện khoa học hoàng gia.”
Thụy Hòa choáng váng, “Nhưng… Không phải bây giờ ngài đang làm việc ở Công bộ rất tốt sao.”
“Tốt cái gì chứ.” Tân Nhất Lai châm chọc nói: “Chỉ mấy đống công văn thôi cũng đủ làm cho người ta đau đầu, còn phải quan hệ đút lót cho các quan viên trong triều đình, lục đục với nhau, ta cực kỳ chán ghét.”Cũng không phải là Tân Nhất Lai không làm được, nhưng chí hướng của ông không ở nơi này, thay vì chiếm giữ một chức vị ở Công bộ mà lại gây trở ngại cho đường làm quan của các con, chi bằng nhanh chóng thoát thân, nếu thật sự có thể sáng lập Viện khoa học hoàng gia, nói không chừng trong tương lai Tân Nhất Lai còn có thể lưu tên trên sử sách.
Thụy Hòa vẫn không ủng hộ, lắc đầu nói: “Phía thái tử điện hạ chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý.”
“Tại sao hắn lại không đồng ý chứ?” Tân Nhất Lai tràn đầy sự tin tưởng, “Thái tử điện hạ là người cực kỳ thấu tình đạt lý.”
Thụy Hòa nhìn cha cậu không lên tiếng, trong đầu lại âm thầm nghĩ, thái tử điện hạ cực kỳ ỷ lại vào cha hắn, có thể đồng ý mới là lạ!
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện