Đại Trân vội vàng hành lễ, Hồng Gia Đế cười ha hả giơ tay nâng nàng lên, thản nhiên quan sát mấy lần, vóc dáng của tiểu cô nương rất cao, thoạt nhìn giống mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tròn trịa, dáng vẻ của thiếu nữ vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, trái lại phong thái rất ung dung, nhìn thấy ông cũng không hề hoang mang, yên lặng đứng ở phía sau, cụp mi rũ mắt thoạt nhìn vừa đoan trang vừa dịu dàng.
Nhưng con gái của Tân Nhất Lai sao có thể là một cô nương dịu dàng đoan trang được, cân nhắc đến việc tương lai cô nương này chắc có đến tám chín phần là con dâu của mình, Hồng Gia Đế đã ngầm điều tra về nàng từ lâu rồi, vừa giật mình nhưng cũng rất thưởng thức và kính nể. Với gia thế của Tân gia và sự yêu thương của vợ chồng Tân Nhất Lai dành cho cô con gái này, cô bé này muốn thứ gì mà không được, nhưng nàng lại có một lòng kiên trì và tinh thần dám nghĩ dám làm như một nam tử, chuyện này khiến Hồng Gia Đế nhớ tới tổ tiên là Khâm Thiên Nữ đế. Chỉ có điều khác với Khâm Thiên Nữ đế chính là, cô bé này không hề có dã tâm gì, nghe nói còn đang muốn tuyển người ở rể nữa đó —— Hồng Gia Đế không khỏi rơi nước mắt thương cảm cho con trai mình.
Làm một người cha đam mê đào hố con trai, Hồng Gia Đế không hề áy náy khi quấy rầy con trai, ngược lại còn vui sướng khi người gặp họa cố tình hỏi: “Đại Lang làm gì ở đây vậy?”
Vẻ mặt Từ Canh không hề thay đổi trả lời: “Ở trong phòng quá buồn chán, nên con ra ngoài đi dạo một vòng.”
“A——” Hồng Gia Đế mỉm cười đầy ẩn ý, lại nhìn Đại Trân, gật gật đầu, “Vậy các con cứ từ từ đi dạo, không cần phải vội vàng.” Dứt lời, lại cười ha hả dẫn đoàn người đông đúc rời đi.
Bầu không khí ái muội bị Hồng Gia Đế phá hủy không còn chút gì, tất cả dũng khí mà Từ Canh vất vả gom góp được đều đã tan biến, cúi đầu ủ rũ nhìn Đại Trân, Đại Trân lại gật đầu với hắn, “Bỗng nhiên ta nhớ ra còn có chút việc, ta đi trước đây, điện hạ ngài chậm rãi tản bộ đi.” Sau đó bước đi như bay.
Trong lòng Từ Canh phiền chết đi được.
Đại Trân chạy thẳng về phòng, vừa vào phòng đã nằm vật xuống giường, dùng chăn che mặt lại, trốn ở trong chăn không chịu ra ngoài. Tiểu Đạo không biết nàng đã gặp phải chuyện gì, quan tâm hỏi: “Nương tử làm sao vậy, có chỗ nào không khoẻ sao, có muốn mời thái y tới khám không ạ?”
“Không cần.” Đại Trân ồm ồm nói vọng ra từ trong chăn, một lát sau lại chui đầu ra khỏi chăn, “Cho ta một ly nước lạnh.”
Tiểu Đạo vội vàng rót một ly nước lạnh đưa cho nàng, khi nhìn thấy gương mặt của nàng thì hoảng sợ, “A, sao mặt của nương tử lại đỏ như vậy? Bị cảm nắng rồi sao? Ta lập tức ——”
“Đừng!” Đại Trân vội vàng ngăn cản, đưa tay xoa xoa mặt, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi đi quá nhanh nên mới vậy, không bị cảm nắng đâu. Ngươi đừng chuyện bé xé ra to, ở đây không phải là nhà mình, không thể tùy ý như vậy được. Đừng có động một tý là mời thái y, người khác không biết lại tưởng rằng ta bị bệnh.”
Tiểu Đạo ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, các nàng vừa mới đến sơn trang đã đi mời thái y, chắc chắn sẽ có một số người nói xằng nói bậy sau lưng, không khéo còn tung tin vịt nói nương tử nhà mình là một cái ấm sắc thuốc, ma ốm, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới chuyện hôn nhân của nương tử.
“Vậy…… Nương tử người thật sự không sao chứ?” Tiểu Đạo nhiều lần xác nhận hỏi.
Đại Trân liên tục gật đầu, “Ta thật sự rất khoẻ, thân thể tốt đến mức có thể đi săn thú. Đúng rồi, ngươi đi hỏi xem chị dâu ta có ở đây không?” Trong lòng nàng đang rất rối rắm, muốn tìm một người đáng tin cậy để nói chuyện. Hoàng thị lại ở trong kinh, mỗi khi nhắc đến chuyện này hai anh em Thụy Hòa và Thụy Xương không bao giờ bình tĩnh được, Tân Nhất Lai cũng vậy, Đại Trân cảm thấy vẫn là chị dâu Hoắc thị tương đối thích hợp.
Một lát sau Tiểu Đạo trở về thông báo Hoắc thị đã tới rồi, Đại Trân vội vàng từ trên giường đứng dậy nghênh đón, nhỏ giọng trách cứ: “Bảo ngươi đi nhìn một cái thôi, sao ngươi lại mời chị dâu tới đây. Đáng lẽ ra ta nên đi tìm đại tẩu mới đúng.”
Hoắc Đại nương tử tiến lên nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống mép giường, dịu dàng nói: “Giống nhau cả thôi, giữa hai chúng ta còn khách khí làm gì.” Nàng ta dừng lại một chút, rồi hỏi: “Nghe Tiểu Đạo nói muội cảm thấy trong người không thoải mái, có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Hay là do đi đường nên mệt mỏi?”
Đại Trân liên tục lắc đầu, cắn môi suy nghĩ, trước tiên cho Tiểu Đạo lui ra ngoài, sau đó mới đỏ mặt nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra hồi nãy cho nàng ta nghe. Hoắc Đại nương tử vô cùng tinh tế, từ lúc chưa gả vào Tân gia đã nhìn ra “lòng dạ Tư Mã Chiêu” của Từ Canh, nghe vậy cũng không hề cảm thấy kỳ lạ, ngược lại còn che miệng cười, “Haha, cuối cùng Thái Tử điện hạ cũng muốn ngỏ lời sao?”
Đại Trân kinh ngạc, “Cuối cùng cái gì? Đại tẩu tỷ biết được chuyện gì rồi?”
Hoắc Đại nương tử buồn cười gõ lên trán nàng một cái, “Muội đó, thật sự là một cô bé ngốc! Muội và Thái Tử điện hạ đã quen biết rất lâu rồi, vậy mà không cảm thấy có điều gì khác sao? Ánh mắt của hắn khi nhìn muội dường như muốn bốc cháy luôn á, ta chỉ mới gặp hắn một lần cũng đã nhận ra, con bé này sao muội lại chậm chạp như vậy hả?”
Gương mặt Đại Trân ửng hồng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hắn không nói, sao muội biết được chứ, với lại muội cũng chưa thích ai bao giờ.” Nàng đã hiểu ra, thảo nào hôm qua cha nàng đột nhiên vội vàng muốn tìm hôn sự cho nàng, có lẽ là đang đề phòng Từ Canh, còn có Thụy Hòa, Thụy Xương, Đại Trân cảm nhận rõ ràng hai người bọn họ không ưa Từ Canh —— hoá ra chuyện là như vậy.
Đại Trân hiểu được ý của cha và hai anh em, trong nhà không có ý định đưa nàng vào cung hưởng phú quý, hơn nữa từ nhỏ Hoàng thị đã giáo dục nàng, hoàng cung là nơi ăn thịt người, tuyệt đối không được vào đó. Đại Trân nghe nhiều lần, tất nhiên không có ấn tượng tốt với hoàng cung, hơn nữa có ai làm hoàng đế mà không phải hậu cung ba ngàn mỹ nhân, Đại Trân suy nghĩ một lát thì cảm thấy rất là chán ghét.
Hoắc Đại nương tử thấy mặt nàng lúc thì đỏ, lúc thì trắng, không biết trong lòng nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được nói nhỏ: “Theo ta thấy Thái Tử điện hạ là một người xuất sắc, đã 17-18 tuổi rồi, nhưng không nghe nói ở bện cạnh có loại người lộn xộn nào, có vẻ là người giữ mình trong sạch. A Trân có thích hắn không?”
Đại Trân mím môi nửa ngày không nói lời nào, sau một lúc lâu mới dùng sức lắc đầu, “Không được đâu.”
Hoắc Đại nương tử sững sờ, “Tại sao lại không được, muội không thích Thái Tử Điện hạ hả? Không phải bình thường ở chung với hắn rất tốt sao, ta thấy muội chưa bao giờ nói nhiều như vậy với đại ca.” Hoắc Đại nương tử gả cho một người tình đầu ý hợp với mình, lấy được lang quân như ý, tất nhiên cũng hy vọng Đại Trân gả cho một người tốt. Đại Trân là cô gái tài giỏi nhất mà nàng ta từng gặp, lang quân tầm thường há có thể xứng đôi với nàng, hai ngày nay những người trẻ tuổi mà Thụy Hòa nhắc tới, nàng ta nhìn tới nhìn lui không thấy ai có thể so được với Từ Canh.
Đại Trân thở dài, “Không được, cha muội và mọi người sẽ không đồng ý. Hơn nữa, muội cũng không muốn tiến cung.” Nàng ngừng lại, trên mặt lộ vẻ dứt khoát, bàn tay theo bản năng nắm lấy cánh tay của Hoắc Đại nương tử, giống như đang tìm kiếm sự ủng hộ, “Muội không có hứng thú với vinh hoa phú quý, chỉ muốn tìm một người tâm đầu ý hợp như mẹ muội mà thôi, một lòng một dạ sống cả đời, tuy rằng Thái Tử điện hạ rất tốt, nhưng thân phận không thích hợp, ta không muốn bị nhốt trong thâm cung cả đời phải đấu đá với một đám nữ nhân để tranh giành một người đàn ông.”
Chỉ suy nghĩ thôi đã cảm thấy thật đáng sợ.
Hoắc Đại nương tử nghe vậy thì thở dài, “Muội nói cũng rất có lý, nhưng mà —— Thái Tử Điện hạ cũng rất đáng thương. Muội thật sự…… Không hề thích hắn một chút nào sao?”
“Muội cũng không biết nữa.” Đại Trân lắc đầu, “Thích một người là như thế nào? Chị dâu thích đại ca của muội sao?”
Hoắc Đại nương tử lập tức nở một nụ cười thẹn thùng lại hạnh phúc, “Thích một người chính là mỗi ngày đều muốn gặp hắn, mỗi khi nghĩ đến hắn trái tim sẽ đập liên hồi, thình thịch thình thịch, giống như sắp nhảy ra ngoài. Buổi tối không thể ngủ được, ăn cơm cũng không biết ngon, mỗi khi rảnh rỗi thì lại không thể ngừng suy nghĩ hắn đang làm gì……”
Đại Trân nhìn hai mắt sáng ngời của Hoắc Đại nương tử,
không biết tại sao lại cảm thấy hâm mộ. Chỉ là, nghĩ kỹ lại, hình như nàng không hề có cảm giác như vậy với Từ Canh, khi gặp hắn thì cảm thấy rất vui, có thể nói chuyện từ sáng đến tối, nhưng chưa bao giờ có đam mê triền miên như chị dâu. Có lẽ, đó không phải là thích.
Thấy Đại Trân ngơ ngác nhìn nàng, Hoắc Đại nương tử thu lại vẻ dịu dàng trên mặt, sợ hãi hỏi: “ Muội đối với Thái Tử điện hạ…… Không có cảm giác này sao?”
Đại Trân lắc đầu.
“Vậy còn người khác thì sao?”
Đại Trân cảm thấy càng ngày càng nhức đầu, nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai phải kết hôn với một người đàn ông xa lạ, mỗi ngày sống cùng với người đó, mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn, nàng cảm thấy rất đáng sợ. Rõ ràng trước kia khi mọi người nhắc đến chuyện kết hôn với nàng, nàng vẫn có thể bình thản đối mặt, thậm chí còn cười hì hì nói xen vào vài câu, nhưng đang êm đẹp, tại sao lại đột nhiên cảm thấy vô cùng phản cảm.
“Muội không muốn lập gia đình.” Đại Trân đau khổ, mặt ủ mày ê nói: “Muội không lấy chồng có được không?”
Hoắc Đại nương tử cũng phát sầu, “Chuyện này muội phải nói với cha mẹ.”
Đại Trân ôm má, cực kỳ rối rắm.
Mấy ngày sau, Đại Trân liên tục trốn tránh Từ Canh, cho dù người tới tìm là Nhị Lang Hoàng gia, Đại Trân cũng tìm đủ lý do để không đi. Tân Nhất Lai và hai anh em Thụy Hòa không biết chuyện đó, hơn nữa đều là đàn ông con trai, tâm tư không đủ tinh tế, chỉ cảm thấy hình như gần đây Đại Trân có hơi nhút nhát, hỏi hai lần không được gì, nên không quan tâm nhiều nữa, trước mắt ba người bọn họ đang tập trung toàn bộ tâm trí để đánh giá những thanh niên tài tuấn đi theo lần này, hoàn toàn không có ai phát hiện ra Đại Trân đang rối rắm.
Hoắc Đại nương tử đã nhìn ra sự khác thường, nhưng nàng ta cũng chỉ là chị dâu, có một số việc không thể xen vào quá nhiều, hơn nữa, Tân Nhất Lai và Thụy Hòa rõ ràng không muốn gả Đại Trân vào cung, nếu nàng ta nhúng tay vào, nói không chừng sẽ bị oán trách.
Chỉ là Hoắc Đại nương tử cũng cảm thấy kỳ lạ, đã nói không thích Thái Tử rồi mà, tại sao còn rối rắm như thế, tâm tư của con gái đúng là như mò kim dưới đáy biển, quá khó đoán.
Từ Canh bị cự tuyệt mấy lần, trái tim đã chìm xuống đáy cốc, mấy đêm liền mất ngủ vì khó chịu, Hồng Gia Đế trộm nhìn, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói với Hứa Phú Xương: “Ngươi nói xem nó học ai vậy chứ? Vì một việc nhỏ mà khó chịu như vậy, chỉ là một cô gái thôi mà, người ta trốn tránh nó, nó cứ mặt dày tiến tới, chẳng lẽ người ta có thể đuổi nó ra ngoài? Không học được chút bản lĩnh nào từ trẫm cả, nhớ năm đó khi trẫm còn trẻ……”
Hồng Gia Đế vừa tiếc nuối vừa cảm thán kể lại chuyện xưa khi còn trẻ của mình và tiên hoàng hậu, nhất thời thổn thức không thôi. Lải nhải nửa ngày, cuối cùng nặng nề thở dài, “Nhoáng cái đã trôi qua hai mươi năm, Đại Lang cũng sắp thành thân rồi, bây giờ nghĩ lại giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua vậy.”
Hứa Phú Xương khom người trả lời: “Đúng vậy, nếu không sao lại có câu nói “ngày tháng thoi đưa” chứ ạ.”
Hồng Gia Đế trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Nghe nói gần đây bên phía Tạ gia và Lão Nhị lại không an phận, đang muốn gây chuyện nữa sao?” Giọng nói của ông vô cùng bình tĩnh, thậm chí trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng mà với kinh nghiệm hơn hai mươi năm hầu hạ Hồng Gia Đế, Hứa Phú Xương biết Hoàng đế Bệ hạ đang cực kỳ tức giận.
Hứa Phú Xương không dám giấu giếm, nhỏ giọng trở lời.
“Đại Lang có biết không?”
“Đã biết từ lâu rồi ạ. Nhưng mà Thái Tử Điện hạ vẫn luôn là người hiếu thảo nhất, cho nên không dám bẩm báo với bệ hạ, nghe nói đã sớm triệu tập Võ Anh Hầu và mấy vị võ tướng, dự định dẹp yên chuyện này trước khi Tạ gia gây chuyện, không muốn làm bệ hạ khó xử.” Một khi Từ Long bị định tội mưu nghịch, đến lúc đó ngay cả Hồng Gia Đế cũng không cứu được hắn ta.
“Đứa nhỏ này quá mềm lòng.” Hồng Gia Đế lắc đầu, ngoài miệng thì oán trách Từ Canh, nhưng sắc mặt lại dịu đi, “Trong mấy đứa con trai của trẫm chỉ có Đại Lang là hiếu thảo và nhân hậu nhất.” Còn những đứa khác, một là còn quá nhỏ chưa nhìn ra tính cách, hai là bình thường ngu dốt, hoặc là có một bụng xấu xa giống như Lão Nhị vậy.”
“Tạ gia tìm người ở đâu?”
“Bọn họ điều người của phủ Tế Ninh vào kinh, thật ra không có nhiều người lắm, hiện giờ đang ẩn nấp ở sơn trang phía bắc cách đây sáu mươi dặm. Hơn nữa trong phủ còn bí mật nuôi dưỡng tư binh, ước chừng có bốn năm ngàn nhân mã.”
Hồng Gia Đế cười lạnh, “Chỉ có chừng đó người mà dám tạo phản bức vua thoái vị, trong đầu chắc chứa toàn là phân. Lão Nhị và đám người Tạ gia kia đã chung thuyền với nhau từ lâu rồi, đều là một lũ ngu. Trẫm nể mặt Lão Nhị nên vẫn chưa động đến bọn chúng, thật sự cho rằng trẫm không hề biết gì, một đám ngu xuẩn!”
“Cho người theo dõi cẩn thận, đừng để Đại Lang chịu thiệt.” Hồng Gia Đế căn dặn: “Không phải Tạ gia muốn làm phản sao, vậy thì để cho bọn chúng tạo phản, tự mình tìm đường chết, trẫm cũng không ngăn cản bọn chúng.” Nói xong câu cuối cùng, gương mặt Hồng Gia Đế đã lộ ra sát ý tàn nhẫn.
Hồng Gia Đế vẫn đau lòng cho con trai, thấy Từ Canh không có tinh thần, liền cho cung nhân gọi hắn lại hỏi: “Sao nào, vì một cô gái mà không buồn ăn uống hả, đúng là bản lĩnh đó nha.”
Từ Canh phẫn nộ, “Phụ hoàng cái hay người không nói, lại đi nói cái dở, rõ ràng biết trong lòng con đang khổ sở lại còn tới đây cắm một dao lên ngực con, đúng là bỏ đá xuống giếng mà. Lúc trước con không so đo chuyện người cố ý giấu thân phận nữ nhi của Đại nương tử, bây giờ lại còn tới chế nhạo con, thật sự là quá đáng.”
Hồng Gia Đế muốn cười, nhưng mà nhìn thấy con trai đang tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt mới cố nhịn lại, nghiêm trang nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà đụng chuyện là lại tức giận như trẻ con vậy hả, có bản lĩnh thì đến Tân phủ mà gây chuyện với người ta, để xem người ta có để ý tới con không? Nếu con không phải là con trai của ta, trẫm cũng lười quan tâm đến con.”
Trong lòng Từ Canh khẽ động, đã hơi hiểu ra, hai ba bước bổ nhào tới trước mặt Hồng Gia Đế hỏi: “Phụ hoàng người có cách nào sao? Mau nói cho con nghe với!”
Gương mặt Hồng Gia Đế lộ vẻ cao thâm khó đoán, “Theo đuổi con gái không có bí quyết gì, chỉ có bảy chữ: “Can đảm cẩn trọng da mặt dày”. Nhìn bản thân con đi, vừa gặp chút việc nhỏ đã nản lòng thất vọng, tự mình trách mình, Tân gia vốn không muốn gả con gái vào cung, con mà còn như vậy, sao có kết quả tốt được chứ?”
Từ Canh cảm thấy dường như mình đã nắm được bí quyết, “Phụ hoàng ý của người là, nhi tử phải mặt dày đến quấn lấy bọn họ?”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Hồng Gia Đế cười nói: “Con tốt xấu cũng là Thái Tử đương triều, là trữ quân của quốc gia, người của Tân gia dù có không muốn cỡ nào, cũng không thể mở miệng đuổi con đi. Cho dù bọn họ có căm ghét con, cũng không dám ra tay đánh người, con chỉ cần mặt dày mày dạn cố thủ, tốt nhất là làm loạn nên để cho mọi người biết con coi trọng cô nương của Tân gia, xem có kẻ nào dám đoạt người với con không. Còn trong cung, đã có trẫm chống lưng cho con.” Ý của Hồng Gia Đế đã rất rõ ràng, bên phía Thái Hậu đã có ông đối phó, có thể cưới được mỹ nhân hay không, hoàn toàn dựa biểu hiện của Từ Canh.
Từ Canh cảm thấy lồng ngực tràn đầy hưng phấn và nhiệt tình, “Phụ hoàng người yên tâm đi, nhi tử bảo đảm sẽ cưới con dâu về cho người.”