Nói thật thì, ngay từ đầu Từ Canh cũng không có quá nhiều tin tưởng với Đại Trân, tuy nói là nhi tử của Tân tiên sinh, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, nhìn diện mạo chỉ sợ là mới mười hai mười ba, học quan tâm một chút việc vặt trong nhà liền tưởng mình giỏi. Hắn mười ba mười bốn vẫn còn đang làm cái gì… Thôi, vẫn là đừng nghĩ nữa.
Chính là, sau khi nghe Đại Trân nói xong ý tưởng, hai mắt Từ Canh tức khắc sáng lên…. Cái này, không phải thủ đoạn năm đó Tân tiên sinh kiếm tiền hay sao? Khai sáng Đại Lương, mở ra siêu thị. Thật không hổ là nhi tử của Tân tiên sinh, quả thật là thông minh có thừa!
Tuy nói Từ Canh không thiếu tiền, nhưng ông trời đem cơ hội kiếm tiền đến trước mặt, hắn mà từ chối, ,thì thật sự là có lỗi với chính bản thân mình. Từ Canh hưng phấn đập bàn, khí phách nói: “Hai vạn lượng bạc, không đủ lại thêm!”
Khuôn mặt Đại Trân kích động đến đỏ bừng, “Cố huynh yên tâm, ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của huynh.”
Nàng tự giác làm một chuyện lớn, mừng rỡ lon ton mà hướng về phủ, một hồi đi tìm Hoàng thị để khoe. Ai biết được Hoàng thị sau khi nghe, không khen nàng, ngược lại nhíu mày nói: “Con mới cùng người ta lần đầu gặp mặt, liền dốc hết lòng cùng người ta làm ăn buôn bán, cũng không sợ bị người ta lừa. Mệt ta còn khen con thông minh, thật là xem mù con mắt. Con suốt ngày cười cười nói nói, ngày sau bị người ta bán còn giúp hắn đếm tiền.”
Đại Trân phồng khuôn mặt nhỏ không chịu phục: “Con…. Vị Cố huynh kia nhìn cũng không phải là người xấu.”
Hoàng thị bị làm làm cho tức đến bật cười: “Người xấu ở sau gáy cho khắc chữ rằng hắn là người xấu lên không? Con làm sao mà biết hắn có xấu hay không? Như con nói, trừ bỏ biết người ta là người họ Cố, còn biết được cái gì nữa?”
Đại Trân cắn cắn môi, “Hắn nói đã gặp qua Nhị Lang, nhất định không phải gặt người, bằng không cũng không thể liếc mắt một cái mà nhận ra con không phải nhị lang. Quốc Tử giám không phải là địa phương bình thường, những danh phủ hiển hách có một người học trong đó đã là rất ghê gớm, hắn còn có tận hai người, hoặc là tuổi trẻ tài cao, hoặc là quan to hiển quý. Trong kinh thành này quan to hiển quý họ Cố… Con nghĩ tới nghi lui, chỉ có mỗi phủ Võ Anh hầu? Lại nói nữa, hầu phủ Cố tam thúc không phải đã cứu chúng ta. Nói nữa, con cũng không có đồ vật gì quý giá để người ta lừa. Vị Cố huynh kia chỉ nói muốn đưa hai vạn lượng bạc để chiếm phần lợi, hắn chưa có đưa tiền, nhưng không phải con cũng chưa có làm khế thư hay sao?”
Hoàng thị xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẫn lại cùng nàng giảng đạo lý: “Khế thư không làm, nhưng chủ ý cả con đều nói cho hắn hết rồi, nếu như người ta đoạt của con mở cửa hàng trước thì sao? Hắn nói hắn họ Cố con liền tin tưởng, nếu là lang quân Võ Anh hầu thì làm sao phải giấu? Nhị lang tuy rằng ở trong Quốc Tử Giám đọc sách, cửa lớn không ra, nhưng một người có lòng lừa đảo, sao hắn có thể không nhận ra?” Từ sau khi Tân Nhất Lai tiếp nhận vị trí Công Bộ hữu thị lang, trong phủ không biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm, Hoàng thị khó trách là suy nghĩ nhiều.
Đại Trân nghe nói vậy, sắc mặt trắng bệch, biểu tình ại vẫn quật cường như cũ. Nàng biết Hoàng thị nói cũng có đạo lý, nhưng nghi lại vị Cố huynh sang sảng dũng cảm kia, lại cảm thấy bản thân mình không hề sai. Phụ thân nói, làm người thì phải có chí khí to lớn, còn giản cho nàng nghe về Kiều Phong và Đoàn Dự lấy tiệc rượu để kết bằng hữu, nàng và vị Cố huynh kia chẳng lẽ không thể nào kết thành bằng hữu ư?
Trong lòng Đại Trân mặt dù có chút không phục, nhưng rốt cuộc không dám ngỗ nghịch với Hoàng thị, nàng lặng lẽ đánh giá sắc mặt Hoàng thị, tuy rằng mặt ngang nghiêm túc, nhưng lại không phải bộ dáng rất tức giận, vì thế liền cẩn thận tiến lên giật giật tay áo nàng, nhỏ giọng nói: “Nương, là con sai rồi, người đừng nóng giận, về sau con hành sự nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị người khác lừa.”
Bộ dáng đáng thương làm nũng của nàng đáng yêu cực kỳ, giống như chỉ muốn lấy lòng, Hoàng thị nhịn không được, sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “Nương cũng vì muốn tốt cho con.” Hoàng thị cảm thấy mình cần nói chuyện cẩn thận với Tân Nhất Lai, bằng không cứ như thế này, khuê nữ nhất định sẽ bị hắn dạy hư.
Hai mẹ con thật mật nói chuyện một lát, đến khi có người thông báo phủ Võ Anh hầu đến thăm. Đại Trân trừng mắt lớn, lạch bạch nhảy dựng lên: “Thật…. thật sao?”
Hoàng thị đạm nhiên nhìn nàng một cái, Đại Trân le lười cười trừ, trở lại chỗ ngồi, ôn nhu rụt rè hỏi: “Sao lại tìm đến nơi này? Ngươi tới có nói vì chuyện gì không?”
Tô ma ma lộ vẻ nghi ngờ: “Nói là đi trong phủ, nhưng nghe nói la Tam lang bồi ngài trở về nhà mẹ đẻ, nên tìm tới đây. Chính là….” Tam lang còn chưa có lớn, vẫn đang học bò ở trên giường kìa, người Võ Anh Hầu phủ tìm tam lang làm gì?
Đại Trân vui mừng cười đến độ mắt híp lại, trên mặt còn cố làm ra vẻ đạm nhiên, làm bộ làm tịch nói: “Tìm Tam lang à? Thật là kỳ quái.”
Hoàng thị nhịn không được, khụ một tiếng, ngắt lời nàng nói: “Ma ma mau mời người đến đây đi. Phủ Võ Anh Hầu cũng không phải nhà khác, ngàn vạn lần đừng chậm trễ.” Dứt lời, nàng nói với Đại Trân, “Con mau trốn sau tấm bình phong đi, đừng để cho người ta nhìn thấy.”
Tô ma ma vội đồng ý, chỉ một lát sau thấy một nam tử mặt mày bình thường đi vào phòng. Hoàng thị cẩn thận hỏi, quả nhiên là “Cố gia Đại Lang” phái người đem tiền đến. Người tới hành sự rất thoải mái, đem ngân phiếu giao xong liền cáo từ, từ lúc vào nhà đến lúc rời đi không quá một chén trà nhỏ, Hoàng thị nhìn đến hai hàng lông mày giật giật --- hai vạn lượng bạc nhiều như vậy mà giao một cách nhẹ nhàng, cũng không hề có khế thư hay bất kỳ thứ gì, nếu là hài tử nhà mình, nàng phải nắm lỗ tai hung hăng giáo huấn một hồi.
Người của Võ Anh hầu vừa ra khỏi, Đại Trân liền nhảy ra, ôm lấy cổ Hoàng thị, vui mừng nói: “Con đã nói Cố huynh không phải là người xấu. Hắn quả nhiên là người giữ lời.”
Hoàng thị xoa xoa ấn đường, quyết không cùng con quỷ nhỏ này so