Từ Canh cùng phu tử Tân gia rồi kinh trước khi lập đông, không lâu sau mấy ngày, nha môn lục bộ cũng bắt đầu sửa chữa, nếu như tiến độ nhanh, thì trước khi mùa đông giá lạnh tới, nha môn lục bộ nhất định sẽ có thay đổi lớn. Chung thượng thư ôm ly trà nóng hầm hậm đứng ở ngoài sân Hộ Bộ, ngẩng đầu lên nhìn những công nhân đang làm việc trên mái nhà, tâm tình thập phần vui sướng.
Mắt thấy sắp đến cuối năm, đây là thời điểm Hộ Bộ bận rộn nhất trong năm, trong và ngoài Hộ Bộ đều tấp nập người qua lại, thấy Chung thượng thư tất cả đều muốn thỉnh an một chút, hỏi han một chút, nhân tiện nói một câu cảm tạ, “Nha môn của chúng ta cuối cùng cũng được sửa chữa rồi, năm nay không cần lo lắng sẽ bị rét tới bệnh rồi.”
Chung thượng thư uống một hớp trà, rất vui mừng gật đầu, “Uống nước nhớ nguồn a.”
Mọi người đều không hiểu câu này có ý nghĩa là gì, tò mò muốn hiểu cho rõ, Chung thượng thư lại ra vẻ thần bí mà lắc đầu, “Qua mấy ngày nữa sẽ biết.”
Vì thế, vài ngày sau, tin tức thuyền tư thuộc quyền quản lý của Công Bộ cuối cùng cũng truyền ra, trong kinh thành lập tức có mấy nhà vui, mấy nhà buồn, lúc trước tiêu tốn biết bao nhiêu tiền của để đi nhờ cậy Lại Bộ chỉ thiếu điều tức giận đến muốn mạng, trong miệng kêu muốn tìm Lại Bộ Lưu thượng thư để gây phiền toái, nhưng mà mọi người cũng chỉ dám ngầm mắng vài câu, ai thật sự dám đến Lại Bộ diễu võ giương oai? Lưu thượng thư thoạt nhìn như quả hồng mềm, nhưng khi đã nổi bão lên, cơn sóng tức giận đến nỗi không cần mạng kia, thì ngay cả mấy vị nội các cũng sợ không dám hé răng, bằng không, nhìn bộ dáng ốm yếu bệnh tật kia sao có thể ngồi trên vị trí Lại bộ thượng thư gần mười năm chứ?
Đương nhiên, trừ bỏ những âm thanh cá biệt rất phẫn nộ, thì triều đình về cơ bản vẫn rất hài hòa, tuy rằng có người quanh co vòng vo đến trước mặt Hồng Gia đế cáo trạng, nhưng Hoàng đế bệ hạ làm ra vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, căn bản không thèm phản ứng. Vì thế mọi người liền hiểu, chuyện này rõ ràng đã được nói trước mặt Hoàng đế, bằng không, lấy tính tình cẩn thận của Lưu thượng thư tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bán quan bán tước rõ ràng như thế. Hơn nữa quan viên lục bộ từ trên xuống dưới đều được hưởng chỗ tốt, vì thế, việc này đều không giả quyết được gì, đến mức này, người đề xướng và hưởng lợi nhiều nhất là Thái Tử điện hạ lại không ai thèm nhắc đến.
Cuối tháng mười, “Siêu thị Vạn Gia Nhạc” của Đại Trân khai trương, nhất thời khiến cho toàn kinh thành oanh động, làm ăn tốt đến nỗi Hoàng thị cảm thấy kinh ngạc. Tuy rằng nàng cũng rất xem trọng cửa hàng của Đại Trân, nhưng không ngờ lại có phản ứng lớn như vậy.
“Ban đầu khách nhân đều là những người thường dân, tiệm chúng ta đầy đủ đồ dùng giá cả lại không hề cao, cho nên mọi người đều đến đây ủng hộ. Không nghĩ qua mấy ngày, lại có không ít những gia nhân quản sự của nhà giàu đến, lần đầu cầm hóa đơn về nhà, sau đó lại đi đặt thêm đơn hàng, riêng có nhà còn đặt đơn hàng đến mấy trăm lượng bạc, tiểu nhị trong tiệm bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm…” Đại Trân mặt mày hớn hở nói tin vui với Hoàng thị, vui mừng đến nỗi miệng không khép lại được, “Nương biết không, lúc trước con vì nhập hàng mà cầu ông cầu bà, phí không biết bao nhiêu khí lực, bây giờ xem, bọn họ đều vội vàng đưa hàng hóa đến cửa, sợ ta không bán đồ của bọn họ. Nhưng mà, ta nghe nói có người đã đang rục rịch muốn học theo, đợi qua một thời gian nữa, nhất định sẽ có rất nhiều cửa hàng như vậy mọc lên.”
Hoàng thị nghe vậy hơi hơi nhíu mày, “Có thể lấy bắt được mấy nhà giàu việc làm ăn đương nhiên là tốt, nhưng mà, nhớ phân phó quản sự cửa hàng phải cẩn thận, nhất là khi nhập khẩu đồ vật phải kiểm tra thật kỹ càng. Cửa hàng buôn bán quá tốt, chỉ sợ đoạt bát cơm của không ít người, nhà giàu mua bán chỉ sợ là phiền toái nhất, mấy khúc quanh co cũng nhiều nhất. Chính là cái gọi là phòng người có tiền như phòng người giết cha mẹ, có cửa hàng giống như chúng ta không sợ, chỉ sợ có tiểu nhân quấy phá, âm thầm sai người khác hành động. Tuy nói chuyện làm ăn của con có Thái Tử chống lưng, người bình thường không dám trêu chọc, nhưng nếu không phải người bình thường thì sao? Nói không chừng còn muốn mượn cửa hàng để gây khó dễ cho Thái Tử đó.”
Đại Trân lập tức lĩnh hội ý tứ của Hoàng thị, nghiêm túc gật đầu nói: “Nương giáo huấn rất đúng, nữ nhi đúng là có chút đắc ý. Về sau con sẽ đi dặn dò chưởng quỹ, bảo bọn họ phải cẩn thận trông chừng.” Nàng dứt lời, nghĩ nghĩ, lại có chút lo lắng, “Nhưng mà, vạn nhất sau này có người không từ thủ đoạn thì sao?” Sợ là sợ có người hạ độc trong đồ ăn, một khi sự việc lớn lên nhất định sẽ không dễ giải quyết.
Hoàng thị thấy khuôn mặt nàng cứng lại lo lắng thái quá, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ, nhanh nói: “Chúng ta làm tốt việc của bản thân mình, còn những việc khác, đến lúc đó gặp chiêu nào thì phá chiêu ấy. Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp, không thể để cho việc chưa hề có chút động tĩnh nào dọa sợ tới mức việc gì cũng không dám làm.”
Đại Trân suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy có đạo lý, nghiêm mặt nói: “Con thỉnh thoảng nghe đại huynh nói chuyện, tựa hồ quần thần trong triều đều rất vừa lòng với Thái Tử, nếu muốn nói có ai không thích Thái Tử, phần mười chính là Tạ gia. Nhưng mà bởi vì chuyện thích khách lần trước, Tạ gia đã bị nhóm ngự sử liên lụy, lời thì thầm vẫn còn chưa hết đâu, vì vậy bây giờ cũng không dám sinh sự.” Cho nên, tạm thời trong khoảng thời gian này vẫn còn an toàn? Còn về sau, nếu như xảy ra chuyện gì, cái này còn không phải sẽ có Thái Tử điện hạ đến xử lý hay sao?
Nghĩ như vậy, Đại Trân liền yên tâm không ít, nhưng mà, nên chú ý thì chung quy vẫn phải chú ý, sau đó nàng suốt đêm viết ra bản “Siêu thị thủ tục”, yêu cầu tất cả chưởng quỹ, tiểu nhị trong quán đều hành sự như vậy, quyết không thể không cảnh giác.
Kinh thành bên này chuyện làm ăn hừng hực khí thế, Từ Canh bên này lại không tính là quá thuận lợi. Bọn họ rời kinh hai ngày thì gặp mưa to, đường đi bị đá đổ trôi, xe ngựa không thể đi qua, bất đắc dĩ giữ đường dừng lại. Vất vả lắm mới tới được Thiên Tân, quan viên bên kia lại nghe được tin tức thuyền tư thuộc về quyền quản lý của Công Bộ, một chút nhiệt tình cũng không có, tuy rằng không có đến mức phản nghịch, nhưng thái độ rõ ràng lãnh đạm rất nhiều – cũng may vẫn còn phúc của Từ Canh, là