“Ta không đồng ý.” Từ Canh ngàn vạn lần không ngờ được, còn chưa hồi kinh lại nghe được tin tức khiếp sợ như vậy, nhất thời choáng váng, đợi phản ứng lại liền kịch liệt phản đối, “Là do ta có chỗ nào không thỏa đáng, bằng không Tân tiên sinh sao lại muốn từ quan? Ngài không quan tâm ta nữa ư?”
Hắn sốt ruột, ngay cả dáng vẻ cũng không để ý, bởi vì ngồi lâu trên xe ngựa mệt mỏi, nên chuyển qua giường nằm nghỉ, nghe thấy như vậy liền lăn lóc bật dậy, để chân trần nhảy từ trên giường xuống, kích động giữ chặt ống tay Tân Nhất Lai, vành mắt đỏ lên nói: “Tân tiên sinh đừng đi, nếu ngài cảm thấy ta còn chỗ nào không tốt, ta sửa là được.”
Tân Nhất Lai dở khóc dở cười, “Điện hạ hiểu lầm rồi, vi thần không hề muốn từ quan, chỉ là muốn tìm chuyện thích hợp hơn thôi. Nói thật thì, vi thần cũng không am hiểu chuyện lục đục trên triều, ngươi lừa gạt ta, đối với điện hạ cũng không giúp ích được nhiều. Chính sự trong triều, điện hạ cũng có thể tìm mấy vị các lão giúp đỡ, cho dù là gia phụ, hay là Lý các lão, Chung thượng thư, tất cả đều rất tán thưởng điện hạ, nếu ngài gặp khó khăn gì, các vị đại nhân nhất định ra tay tương trợ. Còn về vi thần, vốn dĩ am hiểu về khoa học, mấy năm gần đây luôn dốc lòng nghiên cứu, cũng có một chút thu hoạch, nếu có thêm thời gian nhất định có thể có thành tựu, ngày sau cũng có thể góp một phần sức lực vào việc phục hưng Đại Lương. Nếu như bị giam cầm trên triều đình, khỏi tránh bị trần tục quấn thân, nào còn sức lực đi nghiên cứu khoa học.”
Hắn tận tình khuyên bảo nói một lúc lâu, nhưng lúc này Từ Canh tâm thần chấn động, một chữ cũng không nghe được, chỉ lắc đầu không chịu.
Tân Nhất Lai nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hắn, rất giống chó nhỏ bị người ta bỏ rơi, trong lòng vừa buồn cười, lại cảm động, ngẫm lại chuyện xây dựng viện khoa học cũng không phải là một hai năm có thể hoàn thành, cái khác không nói, chỉ tính riêng bến tàu này nếu là tổ tiên xây dựng, cũng phải một hai năm mới hiệu quả, đợi mỗi năm triều đình có thể thu được trăm vạn lượng bạc, hắn chỉ có từng này công có thể có chỗ đứng trong triều, xem như là tương lai của viện khoa học đi, quan viên trong triều cũng không dám khinh thường. Nghĩ đến đây, Tân Nhất Lai liền chuyển chủ đề, chuẩn bị có cơ hội khác lại nói tỉ mỉ với Từ Canh.
Đoàn người trước Tết rốt cuộc cũng về đến kinh thành, Tân phủ biết được tin tức thì rất vui mừng, Đại Trân và Thụy Xương còn tự mình đến ngoài cửa thành nghênh đón, Tân Nhất Lai và Thụy Hòa từ xa đã nhìn thấy hai tỷ đệ bọn họ, hành trình vất vả tức khắc tan biến.
“Hôm nay trời lạnh thế này, hai ngươi sao lại ra tới đây?” Tân Nhất Lai vui mừng oán trách, nhìn nhi tử, lại nhìn nữ nhi, vui mừng đến miệng không khép được, mới thôi trách cứ, “Thụy Xương là nam hài tử, ra nghênh đón thì cũng thôi đi, con là một cô nương gia, ngày đông giá rét chạy ra ngoài làm gì? Nếu như bị cảm lạnh thì làm thế nào? Nữ hài tử, phải biết yêu chính mình.”
Đại Trân đưa ngón trỏ lên môi hắn làm động tác im lặng, đè thấp giọng nói: “Cha người nhỏ giọng chút, đừng để cho Thái Tử điện hạ nghe được. Bằng không, con sẽ bị bại lộ, đến lúc đó lại trị con tội khi quân phạm thượng thì sao?’
Tân Nhất Lai phối hợp mà ngậm chặt miệng, thần thần bí bí gật đầu, “Nói đúng, chúng ta mau chóng trở về, ngàn vạn lần đừng để Thái Tử nhìn thấy.” Kết quả lời vừa mới dứt, Từ Canh liền xốc màn xe ra xem, ánh mắt rơi trên người Đại Trân, biểu tình lập tức ôn hòa đi nhiều, “Tam lang tới?”
Động tác Đại Trân cứng lại, nhanh chóng thay khuôn mặt tươi cười, xoay người lại hành lễ: “Gặp qua Thái Tử điện hạ.”
Từ Canh vội vàng chặn lại, “Đừng, giữa chúng ta sao phải khách khí như vậy.” Ánh mắt hắn ấm áp mà nhìn qua Đại Trân một lần, lộ ra vẻ ngoài ý muốn, “Mới bao lâu không thấy, tại sao lại cảm thấy đệ cao hơn rồi.”
“Không cao hơn, là mập hơn.” Đại Trân ngượng ngùng nói, “Vừa đến mùa đông thường rất lười nhác, không muốn ra khỏi cửa, cả ngày ở trong phủ ăn uống, mới một tháng mà béo lên vài cân. Nếu năm sau huynh gặp ta chỉ sợ đã tròn như quả bóng rồi.”
“Béo chút cũng tốt, đệ lúc trước cũng rất gầy.”
Hai người bọn họ lải nhải đến tận việc nhà, làm cho Thụy Xương không nhịn được mà quay đầu lại xem, lại nhỏ giọng nói với Thụy Hòa: “Đệ cũng đã gặp qua Thái Tử hai lần, cũng chờ ở ngoài cửa thành từ sáng, vậy mà hắn lại không nhìn ra, chỉ nói chuyện với A Trân. Đệ thấy, có phải đã sớm biết được A Trân là một cô nương không?”
Khuôn mặt Thụy Hòa trầm lại không hé răng, Tân Nhất Lai tai thính, nghe được Thụy Xương nói vậy, cười nói: “Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn, tính tình Thái Tử điện hạ ta còn không hiểu sao, không thể giấu được tâm sự, nếu như đã nhận ra A Trân thì sẽ không phải bộ dạng này. Hắn cùng A Trân nói chuyện là bởi vì hai người bọn họ hợp, ngươi có thể nói chuyện sao?”
Thụy Xương lập tức im lặng không lên tiếng, Thụy Hòa trước sau vẫn không nói lời nào, ánh mắt nặng nề nhìn vào Từ Canh cùng Đại Trân đang nói chuyện khí thế ngất trời, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Đại Trân và Từ Canh rốt cuộc cũng ôn chuyện xong, ôm quyền cáo biệt, Thụy XƯơng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, rầm rì nói: “Giao tình thật tốt, có thể nói nhiều như vậy?”
Đại Trân liếc xéo hắn một cái, “Đệ không phải ghen tị chứ?”
“Xùy… nói cái gì vậy.” Thụy Xương tạc mao nói: “Lại không phải là cô nương xinh đẹp, một tên đại lão gia, ta ghen tị làm cái gì? Còn không thích nói chuyện với hắn ý, những điều ta nói hắn nghe cũng không hiểu.” Hắn bày ra bộ dáng mình rất cao thâm, biểu tình đặc biệt ngạo kiều.
Nghe hai tỷ đệ nói chuyện không dinh dưỡng làm cho Thụy Hòa rất đau đầu, đỡ trán không biết nói gì cho tốt, lại nhìn Tân Nhất Lai đang ngồi bên cạnh nghe không thiếu một chữ, biểu tình bình tĩnh, Thụy Hòa cảm thán sâu sắc cha hắn thật bình tĩnh, loại khí chất đạm nhiên này cả đời hắn cũng không học được.
Nhưng mà khi hai tỷ đệ nói chuyện ngày càng khiến người ta không đỡ nổi nữa, Tân Nhất Lai rốt cuộc không nhịn được nữa lên tiếng đánh gãy, “Không phải A Trân gửi thư nói hai tỷ đệ đang nghiên cứu máy dệt vải sao? Cha vẫn đang chờ đợi hai đứa làm