“Vừa muốn cho ngựa chạy, lại không muốn cho ngựa ăn cỏ, hừ, đây là muốn sai sử ta như động vật.” Tân Nhất Lai hồi phủ liền oán giận với Hoàng thị, “Xây dựng thủy quân, nói thì thật dễ dàng a, một năm ít nhất cũng phải có trên trăm lượng bạc, lão tử quả thật dính tám đời xui xẻo, một giáo sư đường hoàng bị cả nhà Hoàng đế theo dõi, nghiên cứu không thể làm, lại một thân nghĩ ra biện pháp kiếm tiền….”
Hoàng thị vui sướng khi người khác gặp họa mà cười, “Ai ya, nói giống như chính mình không vui sướng lắm ý, ta thấy trong lòng chàng còn rất vui sướng, hứng thú.”
“Đây là biểu hiện.” Tân Nhất Lai lời lẽ chính đáng nói: “Kỳ thật nội tâm ta tràn ngập không tình nguyện. Ta nếu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao còn phải làm Công Bộ Thị lang quái quỷ này làm gì, sớm từ chức trở thành người giàu nhất Đại Lương triều cho rồi.”
Hoàng thị “A” một tiếng, cúi đầu nhìn sổ sách trong tay, “Mấy siêu thị của bé con kiếm được rất nhiều tiền, một tháng so với trước kia có thể thu được nhiều hơn so với một năm trước kia thu vào.”
Tân Nhất Lai lập tức nghiêng đầu nhìn sổ sách, đắc ý nói: “Nếu không như thế thì sao là khuê nữ nhà chúng ta, chính là rất có khả năng nha!”
“Vậy chàng nghĩ sẽ làm gì? Đừng nói là thủy tinh nha?”
“Vì sao lại không?” Tân Nhất Lai hợp tình hợp lý nói: “Đây chính là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất, lại không cần động não, thật tốt a.”
Hoàng thị lập tức không biết nói gì, “Chàng ngốc a, cái này kiếm được tiền mau, nhưng chàng đây là thay ai làm việc? Lấy đồ vật của mình để thay triều đình xuất lực, cảm thấy mình rất chí công vô tư đúng không, chính mình đã bị bản thân mình làm cảm động đúng không? Kỳ thật chính là rất ngu xuẩn, chàng làm như vậy, vậy mấy người khác phải làm sao bây giờ? Bị so với chàng như vậy, những người khác trên triều đình sẽ thành cái gì? Về sau nhà họ kiếm được tiền mua bán có phải cũng phải nộp ra hết đúng không? Xi măng là một chuyện, cái kia rốt cuộc liên quan đến việc phát triển quốc gia, nhưng thủy tinh có giống như vậy không? Đã từng này tuổi, đầu óc còn bình thường chút nào không, còn tự xưng là lão tử thông minh, nếu chàng như vậy, ngay cả mấy hài tử cũng không bằng đâu.”
Tân Nhất Lai bừng tỉnh đại ngộ, “Nàng nói rất có đạo lý.”
“Lại còn không có đạo lý, ta nói chính xác là đạo lý.” Hoàng thị nghiêm túc dặn dò, “Chàng bây giờ thay triều đình làm việc, nên có triều đình hỗ trợ, hết thảy làm đúng theo quy củ. Bệ hạ tuy nói cho chàng tự do hành sự, như vậy không phải là để chàng đào góc tường nhà mình ra trợ cấp cho triều đình, không nói trợ cấp không được, mà cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng mất đi không phải một chữ tốt, nhóm đồng liêu còn nói chàng không đúng. Chàng không phải nói muốn lập ra một thương đội đi biển? Vậy lấy danh nghĩa của Công Bộ đi làm đi, trong kinh thành ai muốn kết phường làm ăn đều mượn sức lại, tiền là mọi người cùng kiếm, về sau người ta cũng thay chàng nói chuyện. Còn có thể kiếm bao nhiêu tiền? Chẳng nhẽ mười vạn lượng bạc, Hoàng đế còn không chịu sao?”
Tân Nhất Lai gật đầu, “Nàng nói đúng, ta lại không phải là Hộ Bộ thượng thư, sao phải quản chuyện kiếm tiền này. Có thể kiếm một chút thì được một chút, mười vạn kia cũng chính là công lao của ta. Còn về quân lương, triều đình tự nhiên có cách.” Các đại thần nội các cũng không phải chỉ biết há mồm ăn cơm, mọi người cùng hợp sức nghĩ cách, luôn có thể nghĩ ra biện pháp ứng phó. Chờ đến khi bến tàu chính thức kiếm được tiền, lương của thủy quân tự nhiên sẽ có.
Tân Nhất Lai bây giờ mới ý thức được rằng mình đã phạm sai lầm, trước kia hắn cũng không phải chí công vô tư như vậy, cũng không phải người thích ôm nhiều chuyện, không biết như thế nào gần đây bỗng trở lên thích quản nhiều chuyện, hôm nay lại còn ngây ngốc mà định đem kỹ thuật làm thủy tinh dễ dàng lấy ra, quả thật là ngu xuẩn. Hắn tuy rằng không để bụng chút tiền ấy, nhưng việc ở cái này sẽ là vấn đề vô cùng không tốt, thậm chí đối với việc sau này thành lập viện khoa học hoàng gia mà nói, nếu như thành quả nghiên cứu có được tự nhiên sẽ thuộc về triều đình, việc này sẽ ảnh hưởng đến tinh thần tích cực nghiên cứu của mọi người. Người nghiên cứu thì không cần ăn cơm sao?
Tân Nhất Lai trịnh trọng mà hành lễ với Hoàng thị, nói lời cảm tạ: “May mà nàng mắng ta tỉnh dậy, bằng không hôm nay ta đã phạm phải sai lầm to lớn.”
“Được rồi.” Hoàng thị cười nói: “Chàng cũng chỉ là nhất thời mơ hồ, qua không được một lát bản thân tự nghĩ minh bạch, khó có thể để bản thân mình chịu thiệt. Đúng rồi, khi chàng xây dựng thương đội thì nói với bé con một tiếng, nàng hôm nay tới hỏi, nói là muốn đầu tư một phần. Trong tay ta cũng có chút tiền không dùng đến, đến lúc đó cũng góp một phần. Ai, trong nhà nhiều hài tử, phải thay bọn chúng suy nghĩ chứ.”
Tân Nhất Lai đỏ mặt, “Sao có thể để nàng nhọc lòng dưỡng gia đình. Nếu không, ta còn xây dựng xưởng thủy tinh làm gì? Đại lang cũng đã mười tám, qua không được hai năm nữa là thành thân, sính lễ cũng không thể keo kiệt.”
“Nha, chàng còn có tâm tư đi nhọc lòng cái này, cũng thật không dễ dàng.” Hoàng thị cười như không cười nói: “Bát tự của thê tử Đại lang vẫn còn chưa có đâu, chàng đã nghĩ đến chuyện đưa sính lễ.”
Tân Nhất Lai không chút lo lắng về hôn sự của Thụy Hòa, “Thụy Hòa nhà chúng ta thông minh tài cán, lớn lên tuấn tú lịch sự, còn sợ không tìm thấy tức phụ? Ta sợ hắn chọn đến hoa mắt! Nàng có biết trong nha môn có bao nhiêu người nói bóng nói gió với ta về hôn sự với hắn không, vẫn là chờ hắn thích. Chờ thêm một thời gian nữa, khoa khảo xong rồi chậm rãi nghị thân cũng không vội.”
Qua mấy ngày, quả nhiên có ngự sử dâng tấu muốn sửa đổi chế độ hộ đinh thay vì chế độ ruộng đất để ngăn chặn việc phân tranh ruộng đất, lập rức dấy lên hàng ngàn con sóng, trên triều đình lập tức nghiêng trời lệch đất, tranh cãi khi đòi mở cửa biển hoàn toàn không thể so với cái này. Tân Nhất Lai dù sao cũng giả bộ không biết gì, giống như chuyện này một chút cũng không có quan hệ với hắn, mấy vị đại thần nội các tự nhiên cũng để lộ chuyện này ra ngoài.
Cứ như vậy mà tranh cãi vài ngày, Chung thượng thư cuối cùng cũng vất ra miếng mồi tốt, không ngoài dự liệu của mọi người, hai bên đều thối lui một bước, triều đình rốt cuộc cũng an tĩnh.
Tân Nhất Lai rất bình tĩnh mà xây dựng thương đội ra biển, cũng cố tình lộ tin tức này ra ngoài, đương nhiên muốn giới hạn thì cũng giới hạn trong vòng nhỏ hẹp mà tốt đẹp. Nhac phụ của Tân Nhất Lai là Hoàng gia tự nhiên không cần phải nói, Hoàng lão gia đêm đó tự mình sang phủ để bàn chuyện cộng thương, người ở phủ Võ Anh Hầu cùng Tân Nhất Lai có giao hảo là Cố Hưng không ở kinh thành, lão hầu gia phái thế tử đến, còn có Chung thượng thư và Lý các lão cũng tha thiết bày tỏ nguyện vọng hợp tác của mình.
Mà Đại Trân nơi này, cũng nhận được thiệp mời của Từ Canh.
“Thái Tử điện hạ tại sao lại không đến nhà chúng ta, nhất định phải nghị sự ở tửu lâu?” Đại Trân tuy trong lòng hồ nghi nhưng cũng nhanh chóng thay nam trang đi ra cửa.
Vì cái gì ư? Từ Canh nghĩ, cài này đại khái là bởi vì hắn nhận thấy Thụy Hòa luôn ẩn ẩn có địch ý với hắn, tuy rằng không biết vì cái gì, Từ Canh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định hành sự lén lút. Lại nói, Thụy Hòa đúng thật không đáng yêu a!
Địa điểm vẫn như cũ là Đắc Ý lâu, Từ Canh một bên uống trà một bên ghé vào cửa sổ hướng ra ngoài nhìn, trên đường người đi lại, rất náo nhiệt. Ầm ĩ trên đường cái, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến tới, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước tửu lâu. Màn xe xốc lên, một thân ảnh mảnh khảnh