Chương 44
Tân Nhất Lai cảnh giác mà đi đến bên Thái Tử điện hạ, tắm rồi, thay đổi quần áo, tóc cũng búi chỉnh tề, so với hắn một bên là trường bào cũ, bộ dáng Từ Canh nhìn thanh thanh sảng sảng, nhưng cũng không giống bộ dáng cố ý trang điểm.
Có lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều, Tân Nhất Lai một bộ hồ nghi, nhưng không bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác.
“Điện hạ sao lại tới nơi này, ở hội quán không thoải mái sao?”
“Chính là muốn tới nơi này xem một chút, nghe nói Tân tiên sinh ở bên này xây nhà nên rất tò mò, cho nên mới đến xem.” Từ Canh rất mẫn cảm mà nhận ra ý tứ cảnh giác của Tân Nhất Lai, tức khắc chột dạ, cố tình lại không suy nghĩ là mình chột dạ cái gì. Trong lời nói chú ý hơn nhiều, giống như tùy ý mà đánh giá sân một vòng, cười trên ghẹo nói: “Nơi này của tiên sinh hình như còn chưa xây dựng xong, nhìn có chút loạn.”
“Đúng, phòng ở vừa mới xây dựng xong không lâu, gia cụ trong phòng đều là vừa hai ngày trước mới đem tới, nhưng mà tốt xấu gì cũng có thể ở. Rốt cuộc cũng là nhà mình, tạm thời không so được với hội quán, nhưng ở tự do tự do tự tại hơn nhiều.” Tân Nhất Lai vừa nói chuyện vừa dẫn Từ Canh đi vào tiền sảnh.
Bọn hạ nhân vội chạy nhanh dâng nước trà, Từ Canh bưng ly trà lên uống một ngụm, thập phần khách sáo thỉnh giáo Tân Nhất Lai: “Địa chỉ của xưởng tàu Tân tiên sinh đã xác định chưa? Bây giờ muốn chiêu thợ làm tàu chỉ sợ không dễ dàng gì, cũng không biết khi nào mới có thể khởi công? Mới vừa rồi ta có đi ngang qua quân doanh của Cố tướng quân, thấy một hàng tiểu lâu màu trắng, nhìn rất khí phái. Nghe nói là Tân tiên sinh dậy bọn họ xây phòng ở….”
Tân Nhất Lai quả nhiên là một người cuồng công việc, lực chú ý nhanh chóng bị vấn đề này thu hút, trầm giọng nhất nhất mà trả lời. Hai người nói trong chốc lát, hạ nhân lại hỏi có phải bày cơm không, Tân Nhất Lai hơi do dự một lát, vẫn mời Từ Canh lưu lại dùng bữa chiều.
Từ Canh trong lòng luôn mong ước, lập tức đồng ý, lại cười nói: “Đi hai ngày đường, đúng là có chút mệt. Ta càng mệt lại càng có thể ăn nhiều, lát nữa tiên sinh thấy cũng không được cười ta đâu nha.”
Tân Nhất Lai quả nhiên thả lỏng lại, sắc mặt càng thêm hòa ái, “Điện hạ cứ nói đùa, ngài ăn nhiều thì chứng minh đầu bếp nhà chúng ta tay nghề tốt, hạ quan cao hứng còn không kịp.” Dứt lời lại dẫn hắn về hướng nhà ăn.
Hai người một trước một sau vào phòng, mấy người Đại Trân đã sớm ngồi trên bàn đợi, thấy bọn họ tiến vào, Đại Trân và Hồ Trường Cẩm còn tốt, dù gì cũng đã thấy Từ Canh nhiều lần, xem như quen thuộc, hai huynh đệ Hoàng gia lại hoảng sợ, hoang mang rối loạn mà hành lễ, bị Từ Canh hòa ái mà đỗ lại, “Cũng không phải là triều kiến, không cần phải hành đại lễ, bằng không, về sau ta cũng không dám tùy tiện đi lại trong Tân phủ.”
Khi hắn nói chuyện mang gương mặt tươi cười hòa ái đánh giá hai huynh đệ Hoàng gia một phen, nếu như đánh giá vẻ bề ngoài, hai huynh đệ này cũng không tồi, mặt mày thanh tú, khí độ bất phàm, ánh mắt cũng rất thanh triệt, nhìn ra được là người tâm tư đoan chính. Có lẽ do tuổi tác, đại lang khí chất nhìn ổn trọng nho nhã hơn một chút, nhị lang thì có chút khiêu thoát, mặt mày rất có linh khí. Tuy trong lòng Từ Canh có tâm tư, nhưng cũng không thể không thừa nhận hai huynh đệ này không có chỗ nào có thể bắt bẻ, nếu như hắn có một muội muội, cũng sẽ yên tâm gả cho hai người này.
Mọi người rốt cuộc tuổi tác còn nhỏ, huynh đệ Hoàng gia cũng không phải là người giữ lễ tiết, nói chuyện một chốc lát thì buông lỏng, Hoàng gia nhị lang còn hứng thú bừng bừng mà cùng Từ Canh thương nghị chuyện xưởng đóng tàu, lại nói: “Xưởng đóng tàu này của chúng ta tính như gió, dượng nói, xưởng đóng tàu tiền nhập cao, hồi báo chậm, nhưng nguy hiểm lại ít, lại có thể phát triển lâu dài, thật sự quá thích hợp. Lần này ta và đại huynh đặc biệt tới đây, một là tăng thêm hiểu biết, hai là muốn xem có thể làm ăn gì ở đây. Không dối gạt gì Thái Tử, nói đến Hoàng gia, mọi người ở kinh thành đều cho rằng là một đại thế tộc, sẽ không thiếu tiền, nhưng phàm là đại gia tộc, ai mà không phải nuôi một đống người, chuyện phiền toái cũng nhiều, một năm hai năm, dần dần thu không đủ chi, trước mắt toàn phải dựa vào gốc gác để chống đỡ, nếu như không nghĩ ra biện pháp, qua mấy năm chắc tất cả đều phải uống gió Tây Bắc….”
Nguyên lai Hoàng gia nhị lang còn tính toán muốn quản lý việc vặt trong phủ, nhưng cũng là người cầm được mà buông cũng được, trên mặt Từ Canh lộ ra cụ cười chân thật, “Ai nói không phải đâu, nếu không phải trong triều cũng thiếu tiền, ta cũng sẽ không vội vàng ở thời điểm xuân hàn se lạnh mà ra khỏi kinh. Trong triều luôn có chút cổ hủ, há mồm chính là lời nói của thánh nhân, nói cái gì mà triều đình không thể tranh lợi với bách tính, giống như triều đình không đi kiếm thì tiền có thể rơi vào tay nhân dân không bằng. Quốc khố không có, chuyện gì cũng không thể làm, cái khác không nói, tiền quân lương là chịu ảnh hưởng đầu tiên, cũng không để cho các binh lính vào sinh ra tử bị chết tâm.”
Hoàng gia nhị lang cười nói: “Điện hạ nói đúng, cái gọi là quốc phú dân cường, nếu quốc khố không tràn đầy, Đại Lương triều chúng ta làm gì có cái thịnh thế khí độ. Nhưng mà những người cả ngày trên triều phản đối cái này cũng không nhất định là mấy lão đại nhân cổ hủ đâu, không biết chừng còn có người bên trong cất giấu tâm tư khác nữa.” Hắn rốt cuộc là tuổi nhỏ, trong lòng nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, nếu như là mấy đại thân trong triều đình, nhất định sẽ không nói những lời này.
Từ Canh lập tức hiểu ý lời nói của hắn, lập tức cảm thấy Hoàng gia nhị lang rất có ý tứ, tuy nói rằng trong lòng hắn đối với Hoàng gia nhị lang có chút cố kỵ, nhưng mới vào nhà cũng không thấy tiểu tam lang theo chân bọn họ làm chuyện gì thật sự thân cận, trong lòng Từ Canh lại thoải mái hơn nhiều. Cẩn thận ngẫm lại, thuộc hạ của hắn đúng là đang thiếu một người như vậy --- tổng thể mỗi lần kiếm tiền không thể tự mình chạy ra ngoài như vậy.
Vì thế Từ Canh gật đầu cười cười, rất có thâm ý nói: “Nhị lang thế mà lại rất thấu triệt.”
Tân Nhất Lai thấy hắn đối với Hoàng gia nhị lang rất có hảo cảm, nhân cơ hội nói đệm: “Đứa nhỏ này tuy rằng đọc sách không xuất chúng, đầu óc lại linh hoạt, xử sự cũng khéo đưa đẩy, chính là tuổi có chút nhỏ. Nhưng mà tuổi nhỏ lại có chỗ tốt, so với mấy lão già như chúng ta càng có chí tiến thủ, cũng có mạnh mẽ.”
Nói thật, hắn bây giờ mang theo một đám binh là hài tử, lớn nhất là Thụy Hòa mới có mười tám, Hồ Trường Cẩm cùng hắn không sai biệt lắm, Từ Canh năm nay miễn cưỡng mới có thể nói là mười sáu, lại càng không thể nói đến Thụy Xương và Đại Trân. Tuy nói mấy đứa hài tử này đều rất thông minh và ổn trọng, nhưng rốt cuộc tuổi nhỏ không đủ kinh nghiệm, Tân Nhất Lai dù có chuyện gì cũng không dễ dàng phó thác, thế nên bây giờ hắn vội đến mức đầu muốn to ra rồi.
Từ Canh nghe huyền ca mà biết nhã ý, lập tức thuận thế mà nói, “Nếu như nhị lang không chê, tạm thời đến phủ Chiêm Sự của ta làm việc? Lúc trước Thụy
Chương 45:
Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!