“Ngươi thực sự đã nhìn thấy?” Cố Hưng cảm thấy hôm nay hắn như đang nằm mơ, Tân đại gia thay đổi thì không nói làm gì, ngay cả mấy đứa trẻ trong nhà Tân gia cũng rất hung mãnh, Tân Thụy Hòa thì không tính, tốt xấu gì cũng là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, văn võ song toàn không hề thiếu, thế nhưng thuộc hạ vừa nói, tiểu cô nương mười ba mười bốn chưa trưởng thành cũng cầm dao đâm người --- đây là ai dạy đây?
“Hoàn toàn là sự thật.” Phó tướng Lê Băng gật đầu nói: “Thuộc hạ cũng bị dọa nhảy dựng lên, cô nương nhà chúng ta tuy rằng cũng động chút là vung đao rút kiếm, nhưng mà ai cũng không to gan như vậy, không biết Tân gia đại gia dạy dỗ như thế nào, thuộc hạ rất bội phục.”
Một đồng bọn bên cạnh trêu ghẹo nói: “Đó là do nha đầu nhà ngươi không gặp trường hợp như vậy. Ngay đến tính mạng còn không có, như vậy chắc chắn là phải động thủ rồi.”
Cố Hưng sờ sờ cằm, “Tân gia chính là dông dõi thư hương.” Tuy rằng các gia tộc thế gia đều chú ý đến việc văn võ song toàn, nhưng chân chính làm được như vậy cũng không nhiều, miễn cưỡng có thể cưỡi ngựa bắn cung đã là không dễ rồi, càng không nói đến việc cầm dao giết người, hơn nữa lại là một tiểu cô nương!
Cố Hưng đột nhiên phát hiện mình đối với Tân gia một chút cũng không biết.
Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, Thái Tử điện hạ có hứng thú với Tân gia hắn không hề cảm giác kỳ quái chút nào.
Bọn họ hộ tống Tân gia một đường đến sau sườn núi cách kinh thành mười dặm mới cáo từ, Tân Nhất Lai lấy đai lễ hậu tạ, Cố Hưng cũng không chối từ.
Tân thái phó cùng nhi tử quan hệ luôn không tốt, tự nhiên sẽ không hạ mình đến tận bến tàu đón bọn họ, đứng chờ ở cửa thành là lão quản sự Hoành thúc, từ xa nhìn thấy tàu của Tân Nhất Lai đi tới, kích động phất tay hết sức.
“Đại gia đã trở lại rồi.” Đôi mắt Hoành thúc đỏ ngầu, giữ chặt lấy tay Tân Nhất Lai, “Mấy năm không gặp, đại gia nhìn béo lên một chút rồi.”
Ánh mắt Tân Nhất Lai hơi lóe lên, không vui mà liếc Hoành thúc một cái, lại lặng lẽ hít một hơi thu bụng lại, làm chính mình có vẻ gầy đi một chút, “Nào có, buổi sáng ăn nhiều, đai lưng có chút lùng tùng.” Hắn quyết đoán mà nói sang chuyện khác, vẫy tay mấy hài tử: “Đây là Hoành thúc.”
Hoành thúc nhìn thấy mấy tiểu hài tử, lập tức có tinh thần, vui mừng khôn xiết, “Các thiếu gia đều đã lớn cả rồi, lớn lên thật tuấn tú nha. Ai nha, sau này nếu gặp ở trên đường, thật đúng là không nhận ra.”
Khi đang nói chuyện, Hoàng thị cùng song bào thai đi tới, Hoành thúc nhìn thấy, nụ cười càng sâu hơn đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường, cao hứng đến nỗi không nói lên lời.
Rời khỏi kinh thành mười mấy năm, không nói đến huynh muội Đại Trân, ngay cả Tân Nhất Lai cũng cảm thấy xa lạ. Một đường đi tới, chỉ thấy trên đường nườm mượp người qua lại, chen vai đụng tay, so với Tô Châu còn náo nhiệt hơn vài phần.
Thụy Xương hàng ngày luôn bày ra bộ dáng già dặn trưởng thành, cũng không nhịn được mà tò mò mà vén màn xe nhìn đông nhìn tây, hai mắt sáng lấp lanh, rốt cuộc cũng có chút bộ dáng của thiếu niên. Hai đệ đệ song sinh thật sự rất ngoan, lúc lên xe ngựa thì mệt mỏi rã rời, ngủ gà ngủ gật, chỉ một lát liền ngủ mất rồi.
Phủ đệ Tân gia là do tiên hoàng đế ban tặng, không tính là lớn, nhưng ở vị trí rất tốt, gần thành tây cung, khoảng cách đến hoàng cung Tây Môn chỉ có mười lăm phút. Tân gia lão thái thái mất sớm, Tân thái phó lại không cưới người khác, một tay nuôi dạy nữ nhi và nhi tử trưởng thành, đại nữ nhi gả tận Thái Nguyên xa xôi, Tân Nhất Lai lại ra ngoài hơn mười năm, ban đầu trong phủ còn một ít hạ nhân, nhưng bị Tân thái phó thả ra ngoài, bây giờ hạ nhân trong nhà chỉ còn khoảng ba mươi người, may mà Hoàng thị sinh cho Tân Nhất Lai bốn nam một nữ, trong nhà vốn hơi tĩnh lặng bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, Hoành thúc theo sau hầu hạ, thấy cảnh như vậy, cao hứng đến nỗi cười ngây ngô.
Khi nhận được tin Tân Nhất Lai hồi kinh, Hoành thúc đẫ sớm bảo hạ nhân trong phủ quét tước sạch sẽ, lại sai sửa lại viện Bích La mà trước đây phu thê Tân gia ở, khăn trải giường, đệm chăn gối toàn bộ đều thay mới, phòng bếp cũng đã chuẩn bị thức ăn ngon, thấy đoàn người Tân Nhất Lai trở về, liền lập tức dọn bàn.
Tân Nhất Lai cũng không vội vã dùng cơm, vào phòng nghỉ chỉnh lại trang phục, lại gọi mấy hài tử đi chính phòng thỉnh an Tân lão gia.
Tân lão gia hôm nay xin nghỉ, trời còn chưa sáng, đã tập quyền ở trong viện, dùng cơm sáng xong, vẫn luôn ở trong thư phòng đọc sách, ngay cả mặt cũng chưa lộ ra. Buổi sáng Hoành thúc có đi hỏi vài lần, Tân lão gia có muốn đến bến tàu đón Tân Nhất Lai, Tân lão gia không thêm đáp lời, mà còn tức giận mắng: “Hắn trở về thì trở về, có gì đâu mà nói nhiều như vậy. Cũng không phải đại lão gia gì, chẳng nhẽ phải có lão tử đi đón mới được.”
Hoành thúc không lên tiếng, nhìn trộm quyển sách trên tay của lão gia, buổi sáng ông tiếng vào lão gia đang xem quyển sách này, bây giờ cũng vẫn đang xem quyển sách này, ngay cả trang sách cũng không đổi.
Thật vất vả mới đợi đến khi Tân Nhất Lai hồi phủ, Tân lão gia càng thêm sốt ruột, nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài sân cũng không chịu ra ngoài, đứng ở phía sau cửa sổ nhìn nhìn trộm, nghe thấy cửa viện có động tĩnh, liền nhanh chóng ngồi trên bàn, làm bộ làm tịch cầm sách đọc.
“Lão gia, đại gia cùng nương tử và các thiếu gia đến thỉnh an ngài.” Hoành thúc đã theo Tân lão gia mấy chục năm, hiểu được tính tình của ông, tới cửa rồi cũng không vào, khom người nói.
Tân lão gia khụ một tiếng, định bày ra bộ mặt lanh đạm, lại nghĩ đến cháu trai cháu gái ở bên ngoài mười mấy năm không được gặp mặt, còn chưa nhìn qua hai song bào thai tiểu tôn tử, trên mặt làm thế nào cũng không thu được vẻ vui mừng, làm bộ làm tịch mà trả lời: “Gọi bọn hắn vào đi.”
Tân Nhất Lai nhịn cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, dẫn bọn nhỏ vào phòng.
Đợi phu tử mấy người hành lễ xong, mặt Tân lão gia càng cười không thấy trời đất, một chốc lại nhìn đứa này, chốc lại nhìn đứa kia, không biết nên nhìn đứa nào mới tốt. Mấy hài tử lớn lên đều giống Hoàng thị, bộ dáng rất tuấn tú, toàn thân khí phái phong độ, mấy đệ tử thế gia kinh thành chưa chắc đã bằng bọn họ, ngay cả hài tử hai tuổi cũng không thông minh lanh lợi bằng Thụy Thần và Thụy Thâm --- đương nhiên đây đều là suy nghĩ của Tân lão gia.
Tân lão vốn định bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Thụy Thần và Thụy Thâm đã tự mình quen thuộc, đi tới ôm đầu gối của Tân lão gia, gọi “Gia gia” ngắn, “Gia gia” dài, thân thiết mà không bướng bỉnh, tim Tân lão gia liền mềm nhũn, cũng đã quên mình chuẩn