Chương 55
Sau khi hạ nha, Tân Nhất Lai không hồi phủ, đến biệt viện lần trước từng trốn tránh mà ở. Lúc này không bởi vì muốn tránh Tân lão gia tử, mà lo lắng cửa Tân phủ bị người ta đạp đổ. Hắn đặc biệt cho người đi thỉnh Tân lão gia tử, nhưng Tân lão gia tử hoàn toàn không để ý, đối với lão nhân gia mà nói, bị người ta đạp đổ cửa phủ kỳ thật là một trải nghiệm mới, tưởng tượng động tĩnh ngày hôm nay lớn như vậy đều là do tên nhi tử hỗn trướng nhà mình tạo ra, sợ hãi đồng thời lại ẩn ẩn có chút đắc ý, vì thế cả ngày tươi cười, tinh thần phấn chấn.
Mới vào cửa nhà, Tân thái phó còn chưa kịp uống ly trà, hạ nhân liền báo có Tề tướng quân cầu kiến, Tân thái phó còn chưa nhớ vị Tề tướng quân này là ai, lập tức có người báo Võ Anh Hầu cũng đã tới cửa phủ rồi, kế tiếp lại có bốn năm vị tướng quân đến cầu kiến, trong lòng Tân thái phó lộp bộp, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tân Nhất Lai bảo ông trốn đi rồi. Tuy nói lão gia tử muốn tìm người khoe khoang, nhưng tới đừng có quá nhiều người, đừng nói là khoe khoang, ngay cả xã giao cũng rất phiền toái.
Cái tên nhi tử hỗn trướng kia, chính mình trốn thật mau, còn để ông thu thập hậu quả lớn như vậy, thật đáng đánh đòn!
Tân lão gia tử vừa vui mừng vừa đau khổ mà thỉnh mấy vị khách nhân đến đại sảnh, lại cho người gọi Thụy Hòa đến tiếp khách, nhi tử có ở đây hay không không quan trọng, ông còn có tôn tử có thể sai phó, tôn tử ngoan còn đáng tin cậy hơn tên nhi tử hỗn trướng kia nhiều.
Vài vị tướng quân không gặp Tân Nhất Lai, cũng không trì hoãn họ mở miệng hỏi, liên tiếp mà nói về chuyện thành bắc không rời, Tân thái phó dù sao cũng là một cái hỏi thì đến ba cái không biết, mấu chốt là ông thật sự không biết, tuyệt đối không phải giở trò bịp bợm, mấy vị tướng quân bị thái độ của ông làm cho tức điên lên rồi.
Phủ Võ Anh Hầu và Tân gia luôn đi lại gần, hầu gia nói chuyện cũng rất tùy ý, thổi râu trừng mắt mà nhìn Tân lão gia tử nói: “Cái lão hồ đồ nhà ngươi, trong nhà chuyện lớn như vậy mà nửa điểm cũng không biết, ngươi rốt cuộc biết cái gì?”
Tân lão gia tử cũng tức, trầm mặt xuống, thẹn quá thành giận nói: “Lão tử sao lại hồ đồ? Cái này rõ ràng là công vụ của Công Bộ, có quan hệ gì với nhà chúng ta đâu? Ai cũng không có chuyện gì mà nói chuyện triều đình cho trưởng bối trong nhà đâu. Lão già nhà ngươi đừng châm ngòi ly gián đừng trách lão phu không khách khí, về sau không cho lão đại nhà ta để ý đến ngươi.”
Võ Anh Hầu bị ông làm tức đến nỗi bật cười, chỉ vào ông mà nói với Tề tướng quân: “Ngươi nhìn đi, nhìn cái sắc mặt này của hắn, có một nhi tử tốt thì ghê gớm lắm, còn khoe khoang với chúng ta. Ta nói ngươi mười tuổi hay sao?”
“Thì làm sao, ngươi có thể nói lão tử, lão tử không nói được ngươi.” Tân lão gia tử hừ nói: “Lão tử không chỉ có một nhi tử tốt, còn có một tôn tử tốt đó. Thụy Hòa ngươi lại đây –“ Ông vừa mở miệng, Thụy Hòa đành phải căng da đầu mà đứng ra cho mấy vị trưởng bối nhìn, Võ Anh Hầu thấy Tân thái phó một chút cũng không biết, liền đánh chủ ý lên người Thụy Hòa, vẻ mặt ôn hòa nói: “Thụy Hòa đúng thật là hài tử ngoan, trước kia khi còn ở phủ Chiêm Sự làm việc lão phu luôn nghe lão tứ khen hắn, mói một người có thể so được với nửa phủ Chiêm Sự.”
Thụy Hòa vội vàng khiêm tốn, “Đều do Cố thúc hậu ái, khi trước ở phủ Chiêm Sự ít nhiều cũng nhờ Cố thúc chiếu cố, tiểu tử được hưởng lợi nhiều.”
“Không cần khiêm tốn, thiếu niên trẻ tuổi và tài giỏi như ngươi khen là không quá đáng. Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất trong Đại Lương triều chúng ta hơn trăm năm qua cũng không phải là hư danh. Đúng rồi –“ Võ Anh Hầu chuyển đề tài, tươi cười trên mặt càng thêm thân thiết, “Đồ vật cha ngươi dùng để san núi, ngươi có biết không?”
Thụy Hòa cũng không giấu ông, trầm giọng đáp: “Là gia phụ tự mình suy nghĩ ra, lúc trước cũng đã thử ở phía nam, không biết hủy mất mấy cái thôn trang, nhưng xem như cũng đã làm ra được, vừa vặn muốn san núi xây viện khoa học, cho nên mới đưa tới thành bắc. Nhưng mà thứ này rất quý, gia phụ cũng không làm nhiều.”
“Quý?” Trong lòng Võ Anh Hầu run lên, không khỏi liếc vài vị đồng liêu, Tề tướng quân vội vàng nói: “Nếu thật sự có uy lực san núi phá đá, đắt cũng không quan trọng, cùng làm thì chúng ta bảo Chung thượng thư chi tiền, nếu ông ấy không cho, chúng ta sẽ khóc.”
Tân thái phó nghĩ đám người trước mặt này đến phủ Chung thượng thư khóc lóc, trên người không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Võ Anh Hầu cười ha ha, “Đây chính là ngươi nói, đến lúc đó ngươi đi đầu.” Dứt lời ông lại quay đầu hỏi Thụy Hòa, “Ngươi có biết cái đó đắt như thế nào không? Nói nghe một chút, để cho chúng ta biết một con số.”
Thụy Hòa cẩn thận nghĩ, “Nếu như tính theo cân, một cân thuốc nổ ước chừng vài lượng bạc. Nhưng mà nếu có thể làm quá nhiều, giá có lẽ sẽ đắt hơn nữa.”
“Vật này kêu là thuốc nổ?” Võ Anh Hầu vuốt vuốt cằm, “Một cân thuốc nổ có thể phá được bao nhiêu vật?”
Thụy Hòa cười khổ, “Cái này có thể nói không tốt. Nghe gia phụ nói, núi bên thành bắc không cao, vật liệu bằng đá không tính là nhiều, san bằng bên kia đại khái dùng khoảng hai ngàn cân.”
“Như thế không nhiều lắm.” Võ Anh Hầu dứt lời liền quay qua nói nhỏ với mấy vị đồng liêu, hoàn toàn bỏ Tân thái phó và Thụy Hòa qua một bên. Thụy Hòa cũng không giận, an an tĩnh tĩnh mà ngồi chờ một bên, Tân thái phó lại có chút không vui, thường nói mấy câu để thể hiện sự tồn tại của mình. Võ Anh Hầu một chút biện pháp với ông cũng không có.
Một đám người ngồi ở Tân phủ một hồi lâu, cuối cùng vẫn không chờ được Tân Nhất Lai trở về, mọi người trên cơ bản đã đoán được Tân Nhất Lai là cố ý tránh người, không khỏi mắng thầm một tiếng cáo già, rồi sau đó sôi nổi đứng lên nói cáo từ, trong lòng suy nghĩ sáng mai đến Công Bộ bắt người.
Nhưng chờ đến hôm sau đến Công Bộ, lại không thấy người, hỏi thì mới biết Tân Nhất Lai xin nghỉ.
“Cả nhà là hồ ly!” Võ Anh Hầu tức giận đến nỗi ném roi ngựa, “Lão tử mặc kệ, tiến cung tìm bệ hạ làm chủ!” Sau đó ông dẫn một đoàn các lão gia hừng hực khí thế mà đến tìm Hồng Gia đế hỗ trợ.
Hồng Gia đề gần đây luôn tu thân dưỡng tính, đại sự trong triều cơ bản giao cho Từ Canh, chỉ có ngẫu nhiên chuyện Từ Canh không giải quyết được mới tìm ông thỉnh giáo, phần lớn thời gian Hồng Gia đế đều viết chữ hoặc vẽ tranh, hoặc theo hộ vệ luyện quyền, mấy tháng này, thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Nghe nói Võ Anh Hầu cầu kiến, Hồng Gia đế hơi bất ngờ, nhưng mau chóng đoán được lý do, không khỏi lắc đầu mà cười, “Đây là do Tân Nhất Lai bế môn mới đến chỗ trẫm cầu tình.”
Lý Như Xương cười nói: “Còn nói nữa, âm thanh hôm qua thật đúng hù chết lão nô, tuy nói Tân thị lang đã báo trước với triều đình, nhưng nô tài cũng không nghĩ sẽ có tiếng vang lớn như vậy. Nghe người ta nói, mới hết một ngày, mà núi ở thành bắc đã san bằng rồi. Nếu trên chiến trường cũng nhanh như vậy, mấy người Hồ đó còn không phải sợ đến mức