Chương 60
Hôn sự của Thụy Hòa và Hoắc gia đại cô nương được định làm cho toàn bộ kinh thành đều kinh ngạc đến mức rớt tròng mắt, có người nghe nói là do Thái Tử làm mai, trong lòng hối hận đến thối ruột, sớm biết Thái Tử điện hạ dễ nói chuyện như vậy, bọn họ sao phải đi tìm Thái Hậu và Hồng Gia đế, đi cầu Thái Tử có phải tốt hơn không, hôn sự này sao có thể rơi vào tên thổ phỉ Hoắc Kỳ kia.
Nhìn Hoắc Kỳ lớn lên bộ dáng cao lớn thô kệch, khuê nữ nhà hắn nhất định cũng không tốt, thật là đáng thương cho Tân gia đại lang a! Mọi người sôi nổi thay Thụy Hòa biểu lộ đồng tình.
Hoắc Kỳ hoàn toàn mặc kệ bên ngoài nghị luận như thế nào, vui mừng mà mua của hồi môn cho nữ nhi. Hoắc lão thái thái cũng rất cao hứng, ngầm lấy không ít đồ vật của mình lặng lẽ đưa đến viện của đại cô nương, nhị phòng và tam phòng vừa tức vừa hận, không thiếu được khoa môi múa mép nói lão thái thái bất công, lão thái thái tức giận phát hỏa một hồi, gọi Hoắc nhị gia và Hoắc tam gia đến thoái mạ một hồi, lại nói: “Vốn riêng của ta ta thích cho ai thì cho, ai dám lải nhải dài dòng? Đại cô nương từ nhỏ đã không ở trong phủ, cái gì tốt trong phủ cũng chưa từng cho nàng, ta cho nàng thêm một chút của hồi môn không được sao, hay còn phải các ngươi đồng ý mới được? Lại để ta nghe thấy những lời ra vào này, đừng trách ta không khách khí.”
Lão nhị, lão tam bị nàng mắng một hồi, xấu hổ đến nỗi đầu không dám ngẩng lên, lập tức tìm tức phụ hung hăng nói một phen.
Hoắc Kỳ và đại cô nương cũng không để ý trong phủ nổi lên một phen sóng gió, đối với Hoắc Kỳ mà nói, những việc không phải là cấp hồi môn cho đại cô nương thì không phải là chuyện gì đáng để ý, dưới gối hắn chỉ có một nữ nhi duy nhất, tự nhiên thứ đồ tốt gì cũng muốn đem cho nàng. Trừ bỏ của hồi môn của vong thê, Hoắc Kỳ còn lặng lẽ chuẩn bị một phần đại lễ.
Hạ triều ngày hôm sau, Hoắc Kỳ mang theo danh sách của hồi môn chặn Tân Nhất Lai, hai người tìm một nơi yên lặng mà ngồi xuống, uống một chén trà nhỏ, Hoắc Kỳ liền đưa danh sách hồi môn cho Tân Nhất Lai, nói: “Đây là hồi môn của đại nha đầu nhà ta, ngươi xem đi?”
Tân Nhất Lai dở khóc dở cười, “Việc trong phủ đều là do tiện nội quản, đưa cho ta cái này làm gì?” Hơn nữa, hôn sự định vào sang năm, nào có ai sớm như vậy đã đưa cho thông gia xem danh sách của hồi môn, Hoắc Kỳ này đúng là một kẻ thô lỗ. Trong miệng hắn mắng như vậy, nhưng vẫn là đưa tay tiếp nhận, tùy ý thổi thổi, càng xem về sau, biểu tình trên mặt càng ngưng trọng.
Danh sách của hồi môn này rất dày, mấy tờ đằng trước còn bình thường, càng về sau càng làm cho người ta run sợ, cái gì mà đá quý hàng cân, Hoắc gia ở kinh thành thật sự là không hiện sơn không lộ thủy, nhưng lại làm cho người ta sợ hãi bởi gia tư? Tân Nhất Lai cảm thấy thứ này trong tay rất dài, trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào mới tốt? Khó trách Hoắc Kỳ muốn đưa danh sách này cho hắn xem từ sớm, nếu như xem chậm, Tân Nhất Lai quả thật không biết đi nơi nào tìm sính lễ tương ứng.
Tân Nhất Lai xoa xoa huyệt Thái Dương, cười khổ nói: “Hoắc huynh đây là đưa cho ta một vấn đề khó rồi.” Chiếu theo tờ danh sách này, nhà bọn họ ít nhất cũng phải lấy ra nửa gia sản để chuẩn bị sính lễ, tiền tuy rằng không phải là vấn đề lớn, nhưng trong nhà lại không chỉ có một mình hài tử là Thụy Hòa, mắt thấy Thụy Xương và Đại Trân ngày một lớn, qua mấy năm nữa liền nghị thân, lúc ấy phải làm sao bây giờ?
Hoắc Kỳ lắc đầu nói: “Lập tức trở thành thông gia rồi, không phải xa lạ như vậy. Danh sách của hồi môn này ta đưa cho thông gia ngươi xem, để trong lòng ngươi có một con số, mấy đồ vật ở phía sau lúc ấy sẽ giấu trong rương hồi môn của nàng không cho người khác thấy. Dưới gối ta chỉ có một mình khuê nữ là nàng, tự nhiên đồ gì tốt cũng muốn cho nàng, nhưng bên trong có vài thứ đồ quá chói mắt, người trong phủ ta thấy chỉ sợ sẽ nói ba nói bốn, cho nên mới viết ra hai tờ danh sách không giống nhau.”
Tân Nhất Lai nghe vậy tán đồng gật đầu, “Danh sách này ta nhận, ngươi yên tâm, nhà chúng ta không phải thế gia đại tộc gì, nhưng tuyệt đối sẽ không động vào của hồi môn của con dâu. Còn sính lễ, ngươi cứ việc yên tâm, không đến mức chậm trễ không đến phủ.”
Hoắc Kỳ vui mừng vỗ tay, “Vậy thì dễ nói.” Hắn chần chừ một lát, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, nhìn trái nhìn phải, tiến đến thấp giọng bên tai Tân Nhất Lai: “Chúng ta là người một nhà không nói vòng vo đôi co, ngươi bên kia tạo ra thuốc nổ có thể cấp cho ta một ít được không?”
Tân Nhất Lai nhíu mày, “Không phải nghe nói ngươi lập tức sẽ nhận chức thượng trực vệ Chỉ huy sứ hay sao, về sau liền ở kinh thành làm quan, muốn thứ nguy hiểm kia làm gì? Thứ này lực sát thương quá lớn, lúc kinh thành có gì náo loạn cũng không tùy tiện dùng tới.”
“Ngươi đừng quản nhiều như vậy.”
“Khó mà làm được.” Tân Nhất Lai sắc mặt hơi trầm xuống, nghiêm túc nói: “Cho dù là thông gia, cái này dù là trường hợp đặc biệt cũng không thể cho. Thuốc nổ này là vũ khí quan trọng của quốc gia, bệ hạ đã ngàn vạn lần dặn dò, một cân thuốc nổ cũng phải tính toán thật cẩn thận, quyết không thể sai sót, nếu không một khi đã xảy ra chuyện, đừng nói đến chức quan, cái đầu ta giữ được hay không còn khó mà nói.”
Hoắc Kỳ thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy, cũng không tiện nói nhiều nữa, do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn nói nguyên nhân, “Cái này không phải vì ta có một vị bằng hữu cũ bên quân doanh Tây Bắc sao, bởi vì đắc tội người ta nên bị biếm đến trấn thủ thành Xương An. Ngươi cũng biết địa phương kia là thâm sơn cùng cốc, căn bản không thấy mấy người Hồ, còn có thể đánh cái gì, bạn cũ của ta một cánh tay sức lực cũng không có chỗ dùng, mấy năm nay đã già đi vài tuổi rồi. Ta muốn đưa cho hắn thứ tốt, bảo hắn dẫn binh qua doanh địa của