Chương 67
Từ Canh vừa mới nói ra lời này, liền phát hiện mọi người đồng loạt quay lại nhìn hắn, Đại Trân chỉ nghĩ hắn đang vui đùa, cũng không thấy gì quá đáng, Thụy Xương thì lập tức thay đổi sắc mặt, đỏ mặt tía tai mà rống lớn: “Ngươi…. Ngươi nói ai? Ai là nhà ngươi, sao có thể nói chuyện linh tinh như thế?”
Từ Canh vội vàng tạ lỗi, cười nói: “Thực xin lỗi, là ta nhất thời nói sai, mọi người đừng để trong lòng.” Trong miệng hắn nói là mọi người, đôi mắt lại nhìn về phía Đại Trân, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, cố tình Đại Trân lại không để trong lòng, cười hì hì vung tay lên, “Huynh yên tâm, ta có nhỏ mọn như vậy đâu.”
Thụy Xương bị nằng tức cho muốn hộc máu, “Hóa ra vẫn là ta nhiều chuyện.”
Đại Trân vội vàng tiến lên nắm ống tay hắn, cười tủm tỉm mà dỗ nói: “Ai ya, biết ngươi quan tâm ta nhất rồi, hai chúng ta chính là huynh đệ ruột.” Nàng nháy mắt vài cái, bộ dáng hai chúng ta chính là một, Thụy Xương quả thật là dễ lừa, lập tức tiêu tan, hừ nói: “Ngươi biết thì tốt.”
Từ Canh biết mình hành sự không thể quá nôn nóng, đặc biệt là trước mặt Thụy Xương này, vị này quả thực là cuồng tỷ, so với Thụy Hòa còn phát rồ hơn, hoàn toàn không có cách giải. Đối với người chưa từng cảm thụ qua tình cảm như Từ Canh mà nói, tình cảm huynh đệ của Tân gia vừa làm hắn cảm động lại hâm mộ, đối với sự thất lễ và thất thố ngẫu nhiên của Thụy Xương Từ Canh hoàn toàn không để trong lòng.
Nhưng buổi tối Thụy Xương vẫn kiên quyết đi tìm Tân Nhất Lai cáo trạng, nói rằng Thái Tử có ý đồ khác với Đại Trân. Tân Nhất Lai bị hai huynh đệ nhắc nhở nhiều lần, trong lòng sinh chút nghi ngờ, nhìn nhìn Đại Trân, hai năm trước còn có thể nói là tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ở thế kỷ 21 thì có thể coi như học sinh tiểu học lần đầu yêu đương, nữ hài tử mười lăm tuổi được người ta nhớ thương là chuyện bình thường.
Nhưng mà, hai nhi tử nhà mình gặp chuyện của Đại Trân là rối loạn thành một đoàn Tân Nhất Lai đương nhiên biết, vẫn nửa tin nửa ngờ như trước, “Thật sự?”
“So với trân châu còn thật hơn.” Thấy thái độ của Tân Nhất Lai có chút nghi ngờ, Thụy Xương lập tức kích động mà nhào lên, “Cha, người không nhìn thấy ánh mắt của Thái Tử khi nhìn A Trân đâu, vừa thấy liền biết là không bình thường. Hắn còn nói là tiểu tam lang nhà chúng ta, tiểu tam lang nhà chúng ta sao, A Trân khi nào thì thành của hắn rồi? Ta thấy hắn đây là cố ý thử! Hơn nữa, hắn đối với A Trân quá tốt đi, có đồ ăn ngon cũng phải cho A Trân, bệ hạ sủng tín tổ phụ như vậy, cũng chưa từng làm như thế đâu….”
Khuôn mặt Tân Nhất Lai trầm xuống không hé răng, trong lòng kỳ thật đã có chút tin, chính là, hôn sự của nữ nhi, hắn luôn luôn không muốn tham dự quá nhiều, đặc biệt cô nương mười sáu tuổi đang trong thời kỳ phản nghịch, nếu như hắn ra tay ngăn cản Đại Trân và Từ Canh gặp mặt, vốn dĩ Đại Trân không có tâm tư gì lại có thể đối nghịch cùng hắn cũng lên.
“Cha, cha…” Thụy Xương lải nhải nói hồi lâu, thấy Tân Nhất Lai không đáp lại, không khỏi vội la lên: “Cha, sao người không nói lời nào, người rốt cuộc nghĩ như thế nào? Người thật sự không thể không để ý chuyện này, bằng không, đến lúc A Trân bị người ta lừa đi rồi, người khóc cũng không kịp đâu.”
Tân Nhất Lai thở dài nói, “Nếu như bỏ đi thân phận Thái Tử điện hạ, hắn cũng coi như một ứng cử viên sáng giá, nhân phẩm tính tình ta đều tin được, lớn lên cũng tuấn tú lịch sự, đặc biệt lại bao dung A Trân. Chỉ tiếc a----“ Hai học trò này của hắn, Hồ Trường Cẩm thành thật hiền hậu, rất có thiên phú về số lý, hắn đối với thầy giáo cũng hết sức tôn kính, mà Từ Canh, đầu óc không tính là quá nhanh nhẹn, những khó là mảnh chân tình, thân là Thái Tử lại không có nửa điểm làm giá, nếu hắn không phải là Thái Tử thì tốt rồi….
Thụy Xương bĩu môi, “Cho dù hắn không phải là Thái Tử, cũng không thể gả Đại Trân cho hắn.”
“Như thế nào, hắn có chỗ nào không tốt?” Tân Nhất Lai không nhịn được nói chuyện thay cho Từ Canh.
“Đầu óc không nhanh nhẹn.” Thụy Xương nói một cách thản nhiên: “Đại Trân có thể lừa hắn mấy năm, còn không phải là đầu óc không tốt thì là gì. Nếu như A Trân gả cho hắn, về sau cũng sinh ra oa nhi ngu xuẩn như hắn thì làm sao bây giờ?”
“Là ngươi thông minh!” Tân Nhất Lai giận, lấy quyển sách trên bàn gõ lên đầu Thụy Xương mấy cái, “Người ta gọi là đại trí giả ngu. Nhìn chiến tích của Thái Tử điện hạ mấy năm nay xem, trên triều không ai không khen hắn, điểm này của ngươi chỉ gọi là khôn vặt. Đọc nhiều sách một chút thì ghê gớm, dám xem thường người ta, để xem lão tử đánh ngươi như thế nào.”
Thụy Xương né tránh qua một bên, một bên lớn tiếng giải thích: “Kia có gì mà gọi là chiến tích chứ, không phải đều là người làm sao.”
“Ngươi nói thêm một câu nữa, lão tử đánh chết ngươi.”
Vốn dĩ là tới cáo trạng, kết quả không cẩn thận bị lạc đề, làm hại mình bị đánh một trận, Thụy Xương ủy khuất muốn chết, cả đêm nằm trong lều trại nguyền rủa Từ Canh.
Đương nhiên, ủy khuất của Thụy Xương cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng, sự trả giá của hắn ít nhiều cũng có điểm có lợi, buổi tối hôm đó Tân Nhất Lai không thể ngủ ngon, lăn lộn qua lại suy nghĩ đến chuyện đại sự này, rối rắm cả đêm. Mấy hài tử trong nhà luôn hiểu chuyện, mấy năm gần đây hầu như không làm hắn phải tốn tâm tư, nhưng Đại Trân lại không giống như vậy, nữ hài tử, gả chồng chính là chuyện quan trọng, nếu như gả cho một nhà bình thường, vạn nhất có ủy khuất hắn còn có thể tới nhà ra mặt giúp đỡ, nếu như vào trong cung, kia cũng phải là hắn có thể nói.
Tân Nhất Lai càng nghĩ trong lòng càng rối loạn, nếu như thật sự bị hai huynh đệ Thụy Hòa nói đúng, Từ Canh nhất định phải cưới Đại Trân, đến lúc đó làm sao bây giờ? Nếu không, nhanh chóng định ra hôn sự cho Đại Trân? Nhưng trong chốc lát, hắn làm sao tìm được đối tượng thích hợp? Cũng không thể tùy tiện Đại Trân gả đi.
Cứ như vậy mà cân nhắc cả đêm, Tân Nhất Lai quyết định ngả bài với Từ Canh, Thái Tử đối với hắn luôn có tôn trọng, hẳn là sẽ không nói chuyện không có đạo lý đâu nhỉ.
Đội ngũ tránh nóng đến hành cung, Từ Canh cố ý dặn dò hạ nhân sắp xếp cho Tân gia một chỗ hoàn cảnh thanh u, lại gần sảnh lớn, vừa mới phân phó xong, một lát liền nghe Kim Tử nói Tân Nhất Lai cầu kiến, Từ Canh vội vàng đứng dậy đón chào, thấy hắn liền nói: “Thật là khéo, ta đang định cho người thỉnh tiên sinh đến đây để thương lượng, không nghĩ tiên sinh tự mình đến rồi.”
Tân Nhất Lai thấy hắn tựa hồ như muốn nói công chuyện, liền tạm thời áp suy nghĩ trong lòng xuống, nghiêm túc hỏi: “Không biết Thái Tử triệu kiến thần có chuyện gì quan trọng?”
“Ngươi nhìn cái này xem.” Từ Canh lấy từ trong ngăn kéo một mảnh giấy nhỏ đưa cho hắn, lại nói: “Ta bố trí bên Từ Long mấy người, đây là tin tức bên kia đưa tới.”
Vừa nghe thấy sự tình liên quan đến nhị hoàng tử, tinh thần Tân Nhất Lai lập tức rung lên, tuy nói rằng Nhị hoàng tử và Tạ gia mấy năm nay vẫn rất an phận, nhưng Tân Nhất Lai cũng không khờ dại mà tin rằng bọn họ đã từ bỏ ý đồ đoạt đích, không biết ngấm ngầm chuẩn bị âm mưu gì đâu, mà nay nghe Từ Canh nhắc đến, cảm giác này như hạ thêm một chân xuống đất.
Tân Nhất Lai đạm nhiên mà nhận lấy tờ giấy, lắc đầu cười: “Điện hạ và Nhị hoàng tử còn thân, còn lo bọn họ tạo phản? Sợ bọn họ không chịu tạo phản mới đúng chứ.”
Từ Canh trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi nói: “Không dối gạt tiên sinh, cảm giác của ta với lão nhị xác thật là hận thấu xương, có tâm tru sát, mấy năm nay chưa có hành động gì là xem mặt mũi của phụ hoàng. Cho dù lão nhị có tâm tư đoạt đích, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của phụ hoàng, đó là vì phụ hoàng, ta cũng không thể nhẫn tâm hạ sát thủ, làm phụ hoàng đau lòng.”
Tân Nhất Lai không biết lời nói này của hắn là thật hay giả, chỉ cười phụ họa nói: “Điện hạ nhân hiếu thuận nghĩa, là phúc của muôn dân.”
Từ Canh cười khẽ: “Trong lòng tiên sinh có phải đang nghĩ ta nghĩ một đằng nói một nẻo không, trong miệng nói thật đàng hoàng, trong lòng lại hận bọn họ muốn chết.”
“Vi thần không dám.”
“Tiên sinh không cần câu nệ.” Từ Canh nói: “Nếu như ta là ngươi, chỉ sợ cũng nghĩ như vậy. Thế gian đều nói hoàng gia không có tình thân, trước kia ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ta và phụ hoàng lại giống như các phu tử bình thường, quân tâm yêu quý, cẩn thận tỉ mỉ. Nói câu không dễ nghe, ta với mấy huynh đệ không có tình thủ túc gì cả, nhưng phụ hoàng lại giống như trời đất của ta. Nếu như biết lão nhị mưu nghịch, phụ hoàng tất nhiên sẽ vô cùng đau đớn, nói không chừng bệnh tim sẽ bị tái phát, lão nhị tự tìm đường chết, ta lại không thể bởi vì vậy mà làm cho phụ hoàng đau lòng.”
Tân Nhất Lai cuối cùng cũng có chút minh bạch, càng thêm đau đầu, “Điện hạ, ý ngài là, không thể để cho nhị hoàng tử và Tạ gia thành công?”
Từ Canh gật đầu, “Thuộc hạ hắn không có người dùng, đương nhiên sẽ phải mượn sức Tạ gia. Người của Tạ gia đã đã sớm biết rõ, đã phái người trực tiếp nhìn, chỉ cần bọn họ có động tĩnh lập tức có thể biết. Đến lúc đó còn phiền tiên sinh hỗ trợ kiềm chế một phen, chỉ cần bọn họ không xông và hành cung, không cần kinh động đến phụ hoàng và mấy vị đại thần.”
Tân Nhất Lai cười khổ, “Điện hạ tìm lầm người rồi, vi thần chấp quản là Công Bộ, chuyện này ngài phải gọi thông gia của thần tới.”
“Hoắc Chỉ huy sứ quản lý việc phòng hộ kinh thành, không dễ dàng ra khỏi kinh.”
Tân Nhất Lai cười giống như khóc, “Nếu như vi thần nhớ không lầm, đi theo còn có gần hai vạn