“Xin chào, tôi đến đây để phỏng vấn, đã đặt lịch hẹn với quản lý Vương của Phòng quản lý nhân sự rồi.”
Khi đến quầy lễ tân ở đại sảnh, Tần Nhã Khiết nhìn quầy lễ tân nói.
"Xin hỏi quý danh của cô là gì?" Nhân viên lễ tân đang bận rộn ngẩng đầu lên nhìn Tần Nhã Khiết.
"Tôi là Tần Nhã Khiết!"
"Vâng, xin cô chờ một chút!"
Hai phút sau, lễ tân cúp điện thoại, dẫn Tần Nhã Khiết đến một phòng họp nhỏ trên lầu tám.
"Cô Tần, cô vui lòng chờ một chút, quản lý Vương sẽ đến sau!"
"Cảm ơn!" Sau khi ngồi vào chỗ Tần Nhã Khiết gật đầu đáp lại.
Khoảng năm phút, một người phụ nữ mặc đồng phục bước vào.
Chưa đầy ba mươi tuổi, nét mặt ở mức chấp nhận được, có chút phô trương, vóc dáng vốn đã nóng bỏng nên mặc bộ đồng phục càng thêm bắt mắt hơn.
“Cô là cô Tần, đúng không?”
Cô gái bước đến ngồi đối diện với Tần Nhã Khiết, xẹt qua ánh mắt kinh ngạc, đúng là một người phụ nữ xinh đẹp!
"Vâng, đúng vậy!" Tần Nhã Khiết đứng lên chào hỏi: "Cô chính là quản lý Vương Duyệt Vân phải không? Cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội phỏng vấn này!"
"Cô Tần không cần khách sáo, mời ngồi!" Vương Duyệt Vân khẽ gật đầu: "Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của cô, nó phù hợp với yêu cầu vị trí giám đốc marketing của công ty chúng tôi."
"Hôm nay gọi cô đến đây là có chút vấn đề muốn nói chuyện trực tiếp với cô."
"Được!" Tần Nhã Khiết lại ngồi xuống.
Hai người nói chuyện khoảng mười phút, Vương Duyệt Vân đứng dậy.
"Cô Tần, rất vui khi thông báo với cô rằng cô đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi kiểm tra lại với phó tổng giám đốc của công ty chúng tôi."
"Cảm ơn quản lý Vương!" Sắc mặt Tần Nhã Khiết vui vẻ.
Năm phút sau, hai người đi đến một văn phòng ở tầng ba mươi tám, Vương Duyệt Vân giơ tay gõ cửa, rồi dẫn Tần Nhã Khiết đi vào.
"Giám đốc Hoàng, đây là cô Tần, tôi đưa cô ấy đến đây để gặp anh thi vòng hai!"
Vương Duyệt Vân nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên sô pha uống rượu vang đỏ, lên tiếng nói.
Trong khi nói, vô tình khoá trái cửa văn phòng lại.
Đối với cô ta mà nói, gặp mặt Tần Nhã Khiết chỉ là cái cớ mà thôi.
Ngày hôm qua lúc cô ta nhận được bản lý lịch của Tần Nhã Khiết, cô ta nhìn ảnh của cô rồi đưa bản lý lịch để lên trên bàn làm việc của anh công tử ngồi trước mắt này.
Đây vốn dĩ là quy trình giữa cô ta và anh công tử, anh công tử cũng đã giải thích cho cô ta rồi.
Bất cứ phụ nữ nào đến công ty phỏng vấn, chỉ cần là cô gái xinh đẹp thì sẽ đưa đến chỗ của cậu ta để thi vòng hai.
Gọi là một cuộc thi vòng hai, nhưng thực chất là để cho anh công tử lựa chọn xem liệu nó có khơi dậy sự hứng thú của cậu ta hay không.
Trước đó cô ta đã đưa không dưới mười cô gái xinh đẹp đi thi vòng hai, hầu như tất cả đều bị anh công tử vừa đe doạ, vừa dụ dỗ, trực tiếp làm nhục ở trong phòng làm việc này.
Mà bởi vì toàn bộ quá trình này sẽ được Vương Duyệt Vân quay phim chụp ảnh lại, hơn nữa anh công tử cũng sẽ đưa một số tiền xa xỉ để bồi thường, nên hầu hết những cô gái đó đều chọn cách im lặng.
Ngay cả khi một số người không bị đe dọa và dụ dỗ chọn cách báo cảnh sát, nhưng thông qua mối quan hệ của gia đình anh công tử, có thể bình an mọi lúc mọi nơi.
“Ha ha, cô Tần, chào cô!” Anh công tử chỉ vào chỗ đối diện ghế sô pha: “Mời ngồi!"
Một đôi mắt cuồng bạo quét khắp người Tần Nhã Khiết, trong mắt hiện lên sự ham mê sâu sắc.
Không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ Đông Khởi, đúng thật là tuyệt sắc giai nhân!
“Cảm ơn giám đốc Hoàng.”
Cảm nhận được ánh mắt hung hăng của đối phương, Tần Nhã Khiết hơi cau mày, sau đó đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống "Cô Tần có thể gọi tôi là anh Linh!” Anh công tử bật lửa châm xì gà rồi rít một hơi.
"Từ lâu tôi đã nghe đến danh tiếng của cô Tần đây, hôm nay mới được nhìn thấy, nghe tên không bằng gặp mặt, những người gọi là ngôi sao hạng nhất kia so với cô Tần, còn không xứng xách dép cho cô!"
"Hả?" Tần Nhã Khiết hơi sửng sốt: "Anh nhận ra tôi?"
"Ha ha, danh tiếng đệ nhất mỹ nữ Đông Khởi, thử hỏi có bao nhiêu người không biết đến?"
Vừa nói, cậu ta vừa lấy một cái ly rượu trên bàn trà, rót một ly rượu đỏ.
"Cô Tần, rượu vang đỏ này là do một người bạn ở nước ngoài mang về cho tôi, rất ngon, nếm thử xem!"
“Thật ngại quá, anh Linh, tôi không uống được rượu.” Tần Nhã Khiết cau mày lần nữa.
"Cô Tần, cô không nể