Bụp!
Hoàng Vũ Linh ngồi sụp xuống, cả người run lên, toát mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng sợ hãi.
Cậu ta không thể tin được, Lăng Túc Nhiên lại giết chết Vương Duyệt Vân như thế!
"Tôi… tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi...!xin anh tha cho cái mạng chó này của tôi, cầu xin anh…" Vừa run rẩy cầu xin lòng thương xót, vừa mạnh mẽ quỳ lạy.
Bây giờ cậu ta không còn nghi ngờ gì nữa, Lăng Túc Nhiên cũng sẽ lấy mạng cậu ta!
“Cậu là cậu cả của nhà họ Hoàng?” Lăng Túc Nhiên đi đến sô pha rồi ngồi xuống: "Tôi cho cậu nửa tiếng đồng hồ, gọi điện cho người nhà đến cứu cậu!"
Sau khi nói xong, anh rút một điếu thuốc trong người ra, châm lửa rồi rít một hơi.
Nghe những gì anh nói, trong mắt Hoàng Vũ Linh hiện lên một tia hy vọng, cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra ấn số.
Mà ngay khi Tần Nhã Khiết bước vào văn phòng này.
Hoàng Trung Thanh, ông chủ nhà họ Hoàng Đông Khởi đang chờ đợi để được tiếp đón trong hội trường ở một trang viên ở phía đông thành phố.
Trang viên này là trang viên tư nhân của Viên Bội Thẩm, vua ngầm của Đông Khởi.
Mục đích đến đây của Hoàng Trung Thanh rất đơn giản, chính là tỏ ý tốt với Viên Bội Thẩm để có thể mượn năng lực của đối phương đẩy nhà họ Hoàng vào hàng ngũ thống trị số một của Đông Khởi.
Kể từ khi ba nhà Triệu, Vương, Đào bị lật đổ, ở Đông Khởi, một số gia tộc lớn mà ban đầu được xếp vào bậc thứ hai lần lượt trở nên sôi động.
Đối với bọn họ mà nói thì đây chính là cơ hội tốt mà ngàn năm mới có một lần, không thể nào dễ dàng từ bỏ được.
Mà toàn bộ người ở Đông Khởi đều biết, trước mắt ở Đông Khởi chỉ có hai người có quyền lên tiếng, một là Thẩm Quang Khải của tập đoàn Tứ Hải, một người khác chính là Bát Gia.
Cho nên, tám gia tộc mỗi người một kiểu, làm mọi cách để thể hiện ý muốn liên minh với hai người.
Nhà họ Hoàng, là đội ngũ đứng bậc hai ở Đông Khởi, tất cả năng lực cũng chỉ đứng sau ba gia tộc lớn, cũng luôn hy vọng có thể vươn lên vị trí gia tộc bậc nhất của Đông Khởi.
"Đã để ông chủ Hoàng đợi lâu rồi, mời vào trong." Lát sau, Hầu Ưng đi đến trước mặt và nói.
"Làm phiền Ưng Gia rồi!" Hoàng Trung Thanh hơi cúi người.
Hai phút sau, hai người đi đến phòng khách.
"Ha ha, thật ngại quá, đã chậm trễ, xin ông chủ Hoàng thứ lỗi cho!" Viên Bội Thẩm ngồi ngay ngắn nhìn Hoàng Trung Thanh nói.
"Bát Gia quá lời rồi!" Hoàng Trung Thanh cúi người đáp lại: "Là tôi quấy rầy Bát Gia rồi!"
Tuy rằng ông ta là ông chủ nhà họ Hoàng, nhưng ở trước mặt Viên Bội Thẩm thì không có chút to tiếng nào.
Ông ta biết rất rõ Viên Bội Thẩm không chỉ là vua ngầm của Đông Khởi, còn có quan hệ đặc biệt với Thẩm Quang Khải, nhà họ Hoàng của ông ta chắc chắn không thể so sánh được.
"Ha ha, ông chủ Hoàng khách sáo rồi!" Viên Bội Thẩm chỉ vào sô pha ở một bên: "Mời ông chủ Hoàng ngồi."
“Cảm ơn Bát Gia!” Sau khi Hoàng Trung Thanh ngồi vào chỗ, ông ta lấy một tấm ngân phiếu trong người ra đặt lên bàn cà phê: “Có chút lòng, thật không tôn trọng, nhưng xin Bát Gia nhận lấy!
"Ý của ông chủ Hoàng là sao?" Viên Bội Thẩm nhìn mười bốn chữ số không trên tấm chi phiếu, ánh mắt hơi nhíu lại.
“Bát Gia là một nhân vật kiệt xuất, tôi đã sớm có ý muốn kết thân!” Hoàng Trung Thanh hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói.
"Chỉ là trước kia tôi lo lắng Bát Gia sẽ coi thường tôi đây, cho nên đến hôm nay mới dám đến thăm nhà, xin Bát Gia không trách!"
“Ha ha, ông chủ Hoàng quá lời rồi!” Viên Bội Thẩm cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Vốn dĩ tôi chỉ là một kẻ liều lĩnh, không dám nhận món quà như vậy của ông chủ Hoàng!"
Trong lòng ông ta hiểu rõ, số tiền này không thể tùy tiện lấy được!
Từ sau vụ tai nạn của ba gia tộc lớn, Thẩm Quang Khải đã cảnh báo ông ta rằng trong thời gian đặc biệt, mọi hành động trong lời nói, việc làm cần phải hết sức thận trọng.
"Tôi sẽ không lòng vòng với Bát Gia ông nữa." Hoàng Trung Thanh dừng một chút sau đó lên tiếng.
"Bát Gia chắc là biết rõ hơn tôi, bây giờ ở Đông Khởi còn nhiều cơ hội, tôi hy vọng có thể liên minh với Bát Gia để cùng nhau giành lấy miếng bánh ngon này."
"Tất nhiên, về cách chia bánh, mọi thứ đều tùy vào Bát Gia!"
“Ha ha, ông chủ Hoàng quá để mắt đến tôi rồi.” Viên Bội Thẩm đặt tách trà xuống: “Tôi không có hứng thú với miếng bánh này, ông chủ Hoàng có thể phải tìm người khác.”
"Bát Gia…" Hoàng Trung Thanh hơi sửng sốt.
Reng reng reng!
Ông ta chưa nói xong, di