"Ừ?" Khi nghe thấy những lời ông ta nói, tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.
“Ngài Điện chủ đã biết là ai làm sao?” Chợt có một người đang đứng ở bên trái lên tiếng với giọng điệu khàn khàn.
"Tạm thời thì vẫn chưa rõ cụ thể là ai.
Tuy nhiên, có thế xác định đây là người của nước Hoa Hạ.” Người đứng đầu trả lời: "Ngoài ra, người đó còn từng giết chết một trong những sứ giả của chúng ta.”
"Cái gì?" Mọi người đồng loạt kinh ngạc đến mức thốt thành tiếng.
“Tôi không quan tâm đến chuyện Huyết Sát Đường có bị lật đổ hay không.” Người đứng đầu tiếp tục lên tiếng lần nữa.
Sau khi dừng lại một chút, giọng điệu trầm xuống: "Nhưng dám giết người của Thánh Điện tôi, bọn họ đang muốn khiêu khích đến tiếng tăm của chúng ta và bọn họ nhất định phải chết!"
“Giết!” Mọi người đồng loạt trầm giọng đáp lời.
“Hắc Sát, chuyện này giao cho cậu phụ trách.” Người đứng đầu liếc mắt quét qua mọi người một vòng sau đó tiếp tục nói.
"Cậu không cần tự mình ra tay, cứ trực tiếp đi tìm người của U Minh Môn là được.
Không phải bọn họ đang muốn có thêm hai ghế trong Thánh Điện đúng không? Nói với bọn họ, lấy đầu của người khác để đổi lấy ghế.”
“Tuân mệnh, thưa ngài Điện chủ.” Người đàn ông tên là Hắc Sát trầm giọng đáp lại.
"Ngoài ra, điều tra chuyện bản đồ đến đâu rồi?" Người đứng đầu tiếp tục lên tiếng.
“Hồi bẩm Điện chủ, tạm thời vẫn còn chưa có kết quả gì.” Giọng nói của một người phụ nữ chợt vang lên.
"Vốn dĩ có nghe nói Quỷ Huyết Ma Vương của Huyết Sát Đường có thể biết chút tin tức, nhưng hiện tại ông ta lại chết..."
"Phế vật." Giọng điệu của người đứng đầu trầm xuống: "Cho cô thêm một tháng nữa, nếu không có kết quả thì hãy đưa đầu tới gặp.”
“Tuân mệnh, thưa ngài Điện Chủ.” Cả cơ thể của người phụ nữ chợt run lên.
Ba ngày sau, bốn người Lăng Túc Nhiên đã về đến Đông Khởi.
"Bố ơi!" Vừa bước vào nhà, Nhụy Lam đã chạy tới: "Bố ơi, sao bây giờ bố mới về? Con nhớ bố lắm!” “Bố cũng rất nhớ Nhụy Lam!” Lăng Túc Nhiên khom lưng xuống rồi ôm Nhụy Lam và cười nói: "Mấy ngày nay ở nhà, con có nghe lời mẹ không?”
“Đương nhiên là có ạ, Nhụy Lam là ngoan nhất!” Nhụy Lam gật đầu thật mạnh.
“Vậy thì tốt!” Lăng Túc Nhiên tiếp tục bật cười.
Sau đó, anh lên tiếng chào hỏi hai vợ chồng Tần Doanh Bác đang từ trong phòng bếp đi ra.
“Lăng Túc Nhiên, con về rồi! Thẩm Kiều Tam cười đáp lại: "Đúng lúc, buổi tối mẹ nấu canh gà mái già.
Con mau bảo Lục Tần Nam cùng vào ăn cơm đi.”
"Cảm ơn mẹ!" Lăng Túc Nhiên cười đáp lại.
"Nhụy Lam, mau xuống đi.
Bố vừa về, cho nên vẫn còn rất mệt, con mau để bố nghỉ ngơi một lúc đi.” Tần Nhã Khiết vừa nhận xong một cuộc điện thoại và bước từ trong phòng ra.
Sau đó cô nhìn về phía Lăng Túc Nhiên với ánh mắt thâm tình: "Trở về rồi, anh đã vất vả rồi!”
"Không sao đâu!” Lăng Túc Nhiên cười đáp lại rồi tiếp tục nói: "Nhã Lệ đâu? Ra ngoài đi chơi rồi à?”
"Không, nó đi Hải Trung rồi.
Chẳng mấy chốc là đến khai giảng rồi, nó đến đó để chuẩn bị một chút.
Hai ngày nữa, nó có thể còn phải trở về một chuyến nữa.” Tần Nhã Khiết trả lời.
"Sắp khai giảng rồi sao?" Lúc này, Lăng Túc Nhiên mới nhớ tới chuyện này.
Sau đó, anh đưa tay xuống sờ sờ cái đầu nhỏ của Nhụy Lam: "Có phải Nhụy Lam cũng phải đi học rồi hay không?”
"Em cũng đang muốn nói với anh về chuyện này.” Tần Nhã Khiết nói.
"Trước đó Nhụy Lam đã đi học mẫu giáo ở Tiêu Châu, mà trường học bên Đông Khởi vẫn chưa hoàn thiện xong.
Khi nào anh có thời gian rảnh, chúng ta cùng nhau đi xem mấy trường mẫu giáo ở gần đây, được không?”
“Được!” Lăng Túc Nhiên cười rồi đáp lời: "Ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho bạn bè để hỏi một chút, chúng ta cứ xem xét điều kiện của những trường mẫu giáo ở Đông Khởi, rồi cùng nhau đi xem.”
"Ừ!" Tần Nhã Khiết gật đầu đáp lại.
Lúc mười giờ tối, hai người rửa mặt sau đó cùng lên giường.
"Vợ à, có phải mấy ngày nay em rất nhớ chồng hay không?" Lăng Túc Nhiên ôm Tần Nhã Khiết vào lòng rồi nở một cười không có ý tốt.
“Em không nhớ anh đâu.” Tần Nhã Khiết nhìn ánh mắt Lăng Túc Nhiên rồi nũng nịu một câu: "Ngày đó qua đi, đến tận hôm nay mà em vẫn còn cảm thấy đau lưng.
Tối nay, em không cho phép anh đến nữa.”
"Đó là bởi vì em tập thể dục quá ít, em phải kiên trì tập thể dục một lần mỗi ngày.
Có như vậy thì anh cam kết tuyệt đối sẽ không đau nhức." Tay Lăng Túc Nhiên đã bắt đầu trở nên không thành thật.
"Anh đừng có như vậy."
"Hì hì, cũng có thể.”
"Chồng à, anh chờ một chút, em còn có một chuyện nghiêm chỉnh quên nói với anh..." Tần Nhã Khiết nói.
Toàn thân cô đều đã bị Lăng Túc Nhiên làm nóng như một quả táo chín mọng xinh đẹp.
Chỉ là, khi cô còn chưa nói xong, đôi môi của cô đã bị Lăng Túc Nhiên chặn lại.
Hơn hai giờ sau, cơn bão tạm dừng.
Khuôn mặt của Tần Nhã Khiết đỏ ửng.
"Vợ à, lúc trước em nói có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói với anh, là chuyện gì vậy?" Sau khi hai người lại tiếp tục anh anh em em một hồi, Lăng Túc Nhiên mới lên tiếng hỏi.
"Đúng rồi, em