Đùng! Đùng! Đùng!
Những nơi thanh đao đi qua đều bị phá hủy rất dễ dàng!
Mấy tên nam nữ mặc đồ bó cấp Chiến tướng trở xuống còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đao chém thành hai khúc từ phần eo rồi ngã xuống đất, nhìn thấy mà phát hoảng.
"Mấy tên tạp nham Mặc Các bọn mày đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!" Cùng úc đó, giọng nói của Phán Quan vang lên: "Chém hết cho tôi!"
"Rõ!" Trăm binh sĩ Ảnh Môn cùng hô to, sau khi nhận lấy đao Lãnh Nguyệt đã quay trở lại, nhanh chóng xông tới hai mươi tên nam nữ mặc đồ bó còn dư lại.
"A..." Một lúc sau, từng tiếng kêu thảm thiết vang khắp vùng trời của bãi đỗ xe.
"Đại ca!" Phán Quan đi tới bên cạnh Lăng Túc Nhiên: "Đám tạp nham này vừa mới đến Đông Khởi, sau khi tôi nhận được tin tức thì lập tức chạy tới."
"Ừ!" Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, trầm giọng nói: "Hai người kia còn không ra tay đi, chẳng lẽ định không đánh mà chạy?"
Anh đã sớm cảm nhận được đối phương còn có hai tên cường giả cấp Chiến thần vẫn chưa đi ra.
"Ha ha, Lăng Soái nói đùa rồi, cho tới bây giờ, người trong Mặc Các chưa bao giờ biết trốn là gì!" m thanh của một lão giả vang lên.
"Vẫn luôn nghe nói Lăng Soái tiếng tăm lừng lẫy là một kỳ tài võ đạo, hôm nay được gặp quả nhiên không uổng!"
"Hai anh em chúng tôi đặc biệt tới đây gặp mặt, xin được chỉ giáo!"
Vù! Vù!
Tiếng nói vừa truyền đến, hai vệt tàn ảnh như ma quỷ đột ngột đi tới, mỗi người đều cầm một thanh kiếm sắc bén trong tay, dựa vào khí tức trên người hai người có thể nhìn ra được bọn họ đều là cường giả cảnh giới Chiến thần.
Ào! Ào! Ào!
Ngay sau đó, cổ tay mỗi người rung lên, hai mươi hai đóa hoa kiếm xuất hiện trước mặt, giống như hai mươi hai chuôi kiếm sắc bén, đồng loạt đâm về phía Lăng Túc Nhiên.
Với những người chuyên về kiếm, nếu một kiếm họ rung được hai mươi mốt đóa hoa kiếm tức là đang ở Chiến thần Sơ cấp, rung được hai mươi lăm đóa là đang ở Chiến thần Viên mãn.
Hai người này rõ ràng đều có tu vi Chiến thần Tiểu thành!
"Thật là một đôi ngu ngốc!"
Phán Quan nổi giận gầm lên một tiếng, anh ta xoay cổ tay, cầm đao lên, vài tia sáng lạnh lẽo như tia chớp chém về phía một tên lão giả trong đó.
"Hở?"
Sau khi cảm ứng được thực lực của Phán Quan, con ngươi của lão giả lạnh lẽo co lại một hồi, sát ý cực kỳ kinh khủng bao phủ lấy ông ta.
Không kịp suy nghĩ nhiều, ông ta xoay cổ tay, thanh kiếm sắc bén dẫn ra một luồng kiếm quang ngăn cản, cùng lúc đó cơ thể bị đánh mạnh về phía sau.
Răng rắc!
Rõ ràng ông ta đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Phán Quan, sau khi đao quang chém thanh kiếm sắc bén của ông ta thành hai khúc thì vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cho đến khi đâm vào trước ngực của ông ta mới không đi vào nữa.
Xoẹt!
Sau khi đao quang lướt qua, trên ngực lão giả xuất hiện một miệng máu dài ba mươi bốn mươi xen ti mét, máu tươi điên cuồng phun ra.
"Sao...!Sao có thể..." Lão giả ngã thẳng xuống đất, khó khăn mở miệng nói ra mấy chữ thì không còn hơi thở nữa.
Có lẽ ông ta cũng không ngờ ngay cả một đao của Phán Quan mà mình cũng không tiếp nổi!
Buồn cười là bản thân còn muốn thách đấu chủ nhân Ảnh Môn, thật là mỉa mai!
Đùng!
Ngoài ra, cùng lúc đó, tên lão giả tấn công Lăng Túc Nhiên kia sau khi bị một chưởng của anh hất bay ra bốn mươi năm mươi mét thì ngã đập xuống đất, xương cốt khắp người vỡ nát hết.
"Không...!không hổ là Lăng Soái, quả nhiên rất mạnh.
Tôi chịu thua...!chết trong tay cậu, tôi cũng không thấy mất mặt..."
Sau khi ngồi phịch xuống đất nuốt nước miếng, ông ta tiếp tục khó khăn nói: "Nhưng mà, cậu...!cậu cũng đừng quá đắc ý, có lẽ không bao lâu nữa thì cậu sẽ xuống dưới với chúng tôi thôi..."
"Đối...!Đối đầu với Mặc Các thì chỉ có một con đường chết, từ xưa đến nay, chưa từng ngoại lệ."
"Tôi đi xuống trước chờ cậu!"
Ào! Ào! Ào!
Nghe lời này của ông ta, Lăng Túc Nhiên cau mày, anh xoay cổ tay, ba cây ngân châm bắn ra khỏi tay.
Nhưng có điều vẫn chậm chân rồi, ngân châm của anh còn chưa bắn vào cơ thể lão giả, đối phương trợn mắt, ông ta đã cắn nát thuốc độc trong cổ họng.
Chỉ chốc lát, ông ta nằm liệt dưới đất, sau khi cả người co giật mấy phát thì không còn cử động nữa, miệng trào ra rất nhiều bọt trắng.
"Mặc Các đúng là đang tự tìm đường chết!" Phán Quan liếc nhìn thi thể của lão giả, vô cùng tức giận.
Sự lạnh lẽo trên người Lăng Túc Nhiên dường như không có dấu hiệu suy giảm, anh suy tính một chút rồi nhìn về phía Phán Quan: "Gọi video điện thoại cho bốn người Thương Lang!"
"Đã