"Thật không?" Lăng Túc Nhiên cười cười rồi nhìn về phía Tần Nhã Khiết: “Nhã Khiết, em cảm thấy chiếc xe đó thế nào?”
"Em không muốn!" Tần Nhã Khiết lắc đầu nguầy nguậy.
"Những chiếc xe trong này đều có giá khởi điểm ít nhất là ba tỷ, em chỉ mua xe đi làm mà thôi, mua xe đắt như vậy để làm gì!"
“Không mua thì cũng có thể vào xem một chút mà!” Lăng Túc Nhiên lại mỉm cười, sau đó một tay ôm Nhụy Lam, một tay nắm tay Tần Nhã Khiết đi vào gian hàng.
"Các vị khách quý, tôi có thể giúp gì được cho mọi người?" Có mấy người phụ nữ đi đến, một trong số họ mở miệng nói.
So với một số gian hàng giá trung bình và thấp khác mà nói, nơi này có vẻ sạch sẽ hơn một chút, nhân viên cũng tương đối nhàn rỗi.
"Cô có thể giới thiệu cho chúng tôi biết sơ qua về chiếc xe màu đỏ không?" Lăng Túc Nhiên chỉ vào chiếc 911 mở miệng hỏi.
"Đương nhiên rồi!" Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười sau đó gật đầu nói: “Mời các vị đi theo tôi!”
“Cho tôi hỏi chiếc xe này được bán với giá bao nhiêu vậy?” Tần Nhã Khiết nhìn về phía đối phương hỏi.
"Cái này còn tùy thuộc vào cấu hình cụ thể.
Phiên bản tiêu chuẩn khoảng năm tỷ bốn trăm triệu." Người phụ nữ lại mỉm cười.
"Đắt như vậy sao?" Tần Nhã Khiết âm thầm tặc lưỡi, sau đó quay sang phía Lăng Túc Nhiên.
"Chồng à, em thật sự không muốn mua một chiếc xe tốt như vậy, hơn nữa em cũng không thích xe thể thao, ngồi cũng không thoải mái, em chỉ muốn mua một chiếc xe bình thường là được rồi."
"Cô chủ này cứ nói đùa, tôi cam kết với cô một khi ngồi lên sẽ không nỡ đứng dậy." Người phụ nữ mỉm cười rồi sau đó đi đến mở cửa chiếc ô tô và nói: "Cô có thể ngồi lên và cảm nhận nó."
"Cảm ơn cô, không cần đâu." Tần Nhã Khiết mỉm cười: "Tôi đã từng ngồi rồi, cảm giác vẫn không thoải mái như chiếc xe bình thường.” "Hừ! Thật buồn cười, có một số người lại nói rằng xe thể thao không thoải mái như xe hơi bình thường." Lúc này, có một người phụ nữ khác cười chế nhạo.
"Mua không nổi thì chính là không mua nổi, ở đây giả vờ làm cái gì, cho cô lên ngồi thử một chút là đã nể mặt cô lắm rồi!"
“Tiểu Hà, cô đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, tốt hơn hết nên cố gắng đi tìm thử còn có vị chủ nhân vàng nào khác hay không!”
"Hừ!" Lăng Hạo nghe đối phương nói xong, lông mày khẽ nhíu lại.
“Tiểu Hồng, người tới đây đều là khách, tại sao cô lại nói như vậy chứ!” Người phụ nữ tên là Tiểu Hà thoáng sửng sốt.
"Cô, cô, cô vừa mới vào nghề, vốn không biết nhìn người, tôi lo lắng cô lãng phí thời gian của mình thôi." Người phụ nữ kia lộ ra vẻ giễu cợt.
"Không sao đâu, dù sao tôi cũng nhàn rỗi." Tiểu Hà cười cười rồi lại nhìn về phía Tần Nhã Khiết: “Cô chủ, không sao đâu, cô cứ ngồi lên cảm nhận một chút, không mua cũng không sao.”
"Vợ, cứ ngồi thử xem." Lăng Túc Nhiên cười cười: “Anh cảm thấy chiếc xe này rất phù hợp với em.”
"Bố, con muốn vào ngồi thử xem, bố ôm con vào..." Nhụy Lam kêu Lăng Túc Nhiên ôm mình vào ghế lái phụ.
Sau khi chơi được một lúc, cô bé hét lên: "Mẹ ơi, con thích chiếc xe này, chúng ta có thể mua chiếc xe này được không?"
"Nhụy Lam, mau xuống đi, chúng ta đi chỗ khác xem một chút." Tần Nhã Khiết mở miệng nói.
"Không cần đâu, con muốn mua chiếc xe này thôi, con rất thích..." Nhụy Lam chu cái môi nhỏ nhắn.
"Ha ha, nếu Nhụy Lam thích như vậy, vậy thì mua." Lăng Túc Nhiên cười lên hai tiếng, sau đó nhìn về phía Tiểu Hà: “Mua luôn chiếc này, in hóa đơn cho tôi đi!”
"Hả?" Tiểu Hà hơi ngẩn người.
Những người phụ nữ ở bên cạnh cũng đồng thời ngây ngẩn cả người.
"Chồng!" Tần Nhã Khiết đồng thời kêu lên: "Không cần đâu, đắt quá, em..."
"Vợ à, không có đáng bao nhiêu tiền, cứ cho đây là quà của anh tặng em khi em tìm được việc làm." Lăng Túc Nhiên cười ngắt lời cô, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Hà: “Ngoài chiếc xe trưng bày này ra, công ty của cô còn có cái mới không?”
"Có, vừa hay công ty còn có một cái trong kho." Tiểu Hà lại sửng sốt, dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Cái này...!Thưa anh, anh có thực