Nhà họ Lôi tại Tiêu Châu.
Tọa lạc dưới chân một ngọn núi hùng vĩ ở phía đông thành phố, chiếm diện tích đất rộng, nằm bên cạnh bờ sông, nhìn qua đã biết là phong thuỷ bảo địa.
Nhà họ Lôi có niềm kiêu hãnh của chính bọn họ.
Trong thành phố này, ngay cả đám người trên cao kia thấy người nhà họ Lôi cũng phải nhiệt tình chào hỏi một tiếng.
Nhà họ Lôi ở Tiêu Châu, cho dù chưa thể nói đến việc một tay che trời nhưng cũng chắc khác nó là bao.
Việc bọn họ đã muốn làm thì hầu như đều phải làm được.
Thế nhưng, khu nhà của nhà họ Lôi hiện giờ đã không còn cảnh tượng khách khứa tới lui nườm nượp như trước kia, toàn bộ khu nhà bị bao trùm bởi bầu không khí nặng nề, trầm trọng.
Tại quảng trường cách trang viên không xa có hơn một nghìn người đứng dày đặc.
Trong số đó, gần 500 người mặc đồng phục của “võ quán Lôi Chấn”, tay cầm vũ khí lạnh, nét mặt căng thẳng, nghiêm nghị.
Ngoài ra còn có gần một trăm người mặc vest cùng màu, đeo kính râm, thần sắc lạnh lùng, túi bên hông căng phồng lên, hiển nhiên là có mang theo súng.
300 người còn lại thì lại có đủ loại sắc thái khác nhau, trông rất cà lơ phất phơ, hầu hết đều có hình xăm trên người, trên tay cầm mã tấu.
Ngoại trừ đám người này thì còn có 2 đội khác với khoảng 200 người, đều có vóc người cường tráng, vạm vỡ.
Hai đội này chính là người của hai gia tộc khác ở Tiêu Châu, nhà họ Chu và nhà họ Hoàng.
Ở phía trước đội ngũ có hai ông cụ ngồi ngay ngắn, bọn họ chính là hai anh em Lôi Kim Minh.
Sắc mặt hai người lúc này đều u ám, toàn thân tràn đầy sát ý, trong con ngươi thâm thúy lóe lên một tí sáng lạnh.
“Ông Lôi, rốt cuộc là người nào dám đến nhà họ Lôi gây chuyện?”
Lúc này, gia chủ nhà họ Chu mới nhìn Lôi Kim Minh nói, gia chủ nhà họ Hoàng ngồi bên cạnh cũng không nhịn được nhìn về phía này.
“Loại chuyện vặt vãnh này ông cứ nói cho tôi biết một tiếng, tôi thay ông giải quyết là được, hà cớ gì lại phải tự mình động thủ chứ!”
“Gia chủ Chu có tâm, tôi đây xin được cảm ơn trước.
” Đôi mắt Lôi Kim Minh lại.
“Thật không dám giấu giếm gì, tôi cũng không biết đối phương là người phương nào cả!”
“Cũng chính vì vậy, tôi lo lắng sẽ xảy ra sự cố nên mới mời hai ông đến đây để viện trợ, phòng ngừa vạn nhất!”
“Ông Lôi nói đùa, trong cái Tiêu Châu này, người có thể khiến ông lo lắng chỉ sợ vẫn chòn chưa ra đời đấy!” Gia chủ nhà họ Chu cười đáp.
“Ông Lôi, ông không mời gia chủ nhà họ Tôn sao?” Gia chủ nhà họ Hoàng nhìn lướt qua quảng trường rồi mở miệng hỏi.
“Tất nhiên là tôi có mời, hẳn là vẫn còn đang trên đường.
” Lôi Kim Minh trầm giọng đáp lại.
“Ông chủ!” Đúng lúc này, quản gia xuất hiện, nhanh chân bước đến cạnh Lôi Kim Minh bên cạnh.
“Gia chủ Tôn vừa mới gọi điện cho tôi, bảo rằng ông ấy đang bị ốm, e rằng hôm nay không đến đây được, mong ông có thể bỏ qua!”
“Hả?” Một tia tàn nhẫn lóe lên dưới đáy mắt của Lôi Kim Minh.
Sau khi điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, trên mặt ông ta nở một nụ cười nhẹ.
“Nếu gia chủ Tôn không khoẻ thì cũng đừng nên quấy rầy ông ấy, hôm nào đến thăm nhà thay tôi hỏi thăm một tiếng!”
“Vâng!” Quản gia trả lời rồi lui sang một bên.
Gia chủ hai nhà Chu – Hoàng nhìn nhau, thấy được sự kinh ngạc trong đôi mắt của đối phương.
Nhà họ Tôn đây là trắng trợn không cho nhà họ Lôi gia mặt mũi!
To gan làm ra chuyện này, bọn họ không muốn tiếp tục ngốc ở Tiêu Châu sao?
Bùm!
Đúng lúc này, hai cánh cửa gỗ dày, nặng của nhà họ Lôi vỡ nát ra như đậu phụ, vụn gỗ bay đầy trời.
Ngay sau đó, hai bóng người cao ráo xuất hiện trong tầm mắt mỗi người ở nhà họ Lôi.
Mặc dù hơi thở của cả hai người không chút dao động nhưng hầu hết mỗi người có mặt ở đây đều mơ hồ cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.
Dường như thứ đang đến gần bọn họ không phải hai người phàm mà là 2 con rồng thần, động một chút là có thể hủy diệt đất
trời
“Nhụy Lam đâu?” Lăng Túc Nhiên vừa bước từng bước đến, vừa hỏi.
“Khá can đảm đấy!” Lôi Kim Minh hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Dám thương tổn con gái của tôi như vậy còn dám đến nhà họ Lôi để đòi người, thật đủ uy phong!”
Vừa nói, ánh mắt ông ta nhìn Lăng Túc Nhiên tựa hai lưỡi dao sắc bén, sát ý trên người ngày càng nồng đậm hơn.
“Tôi hỏi lại một lần, Nhụy Lam ở đâu?” Giọng nói của Lăng Túc Nhiên lạnh thấu xương.
“Cậu nhóc, hai cậu mẹ nó là ai vậy hả? Dám đến nơi này làm càn, các cậu không biết nơi này là nơi nào sao?”
Gia chủ nhà họ Hoàng