“Trước đây, có lẽ con trai ông đã làm ra nhiều chuyện tương tự như vậy?”
Lăng Túc Nhiên nhìn lướt qua Trương Cẩm Nông rồi quay đầu nhìn về hướng Phán Quan: “Kiểm tra chút đi, xem xem anh ta có những thành tích chói lọi nào đây!”
“Vâng!” Phán Quan gật đầu rồi lấy điện thoại chuyên dụng của Ảnh Môn ra làm vài động tác.
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Trương Cẩm Nông lập tức cau chặt mày, sự bình thản của ba người này làm lòng ông ta hơi bất an.
Theo lý mà nói, hai từ Ảnh Môn cũng đã đủ để hù dọa rất nhiều người rồi, nhưng đối phương không chỉ không có bất kỳ sự sợ hãi nào mà thậm chí còn chủ động bảo ông ta gọi người đến.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự có lai lịch lớn lắm sao?
“Thế nào rồi?” Vài phút sau, Lăng Túc Nhiên nhìn Phán Quan hỏi.
“Nhiều chuyện xấu lắm!” Phán Quan trả lời: “Trong ba năm qua, anh ta đã có mười vụ là đồng phạm, hai vụ nghiêm trọng nhất trong số đó đều liên quan đến mạng người.”
“Vụ thứ nhất là do anh ta đua xe với tốc độ cao, nên sau đó đã đâm vào một chiếc xe gia đình, tổng cộng có một người chết còn người còn lại thì bị thương.”
“Còn vụ thứ hai là quấy rối một nữ sinh viên đại học trong quán bar và khiến cho người đó phải tự sát.”
“Mỗi lần xảy ra chuyện thì đều có người sẽ đứng ra thay anh ta xử lý rồi sau đó dùng tiền dọn dẹp là xong.”
“Hả?” Trong lòng Trương Cẩm Nông càng lúc càng bất an một cách dữ dội.
Người chỉ cần dùng một chiếc điện thoại bấm bấm vài cái đã có thể điều tra ra những thông tin này.
Rốt cuộc là người này là ai đây?
“Tốt lắm!” Lăng Túc Nhiên thấp giọng nói: “Đủ để chém rồi!”
“Thật biết giả bộ quá nhỉ, anh cho rằng anh là lão Thiên Vương chắc?” Sau khi nghe thấy lời của Lăng Túc Nhiên thì Trương Hiểu Duệ lập tức lớn giọng nói.
Rắc! Rắc!
Còn chưa nói hết câu thì anh ta đã bay ngược ra ngoài thêm lần nữa, lúc này trên người anh ta vang lên vài tiếng xương sườn gãy và trong miệng cũng phun ra rất nhiều máu tươi.
“Duệ Nhi!” Trương Cẩm Nông lại tiếp tục chạy đến: “Duệ Nhi, con sao vậy, con không sao chứ?”
“Nếu anh còn không quản được cái miệng của mình thì cũng không cần phải đợi cậu gì đó của anh đến nữa đâu, tôi sẽ lập tức chém anh trước luôn đấy!” Phán Quan liếc nhìn anh ta.“Anh…” Trương Hiểu Duệ mở miệng, trong miệng anh ta chảy ra rất nhiều máu.
“Các cậu thật đáng chết, dám hại Duệ Nhi của tôi sao.
Hôm nay nhất định tôi sẽ làm các cậu phải trả giá đắt.” Sắc mặt Trương Cẩm Nông đầy tức giận.
“Được rồi, đừng phí lời nữa.
Đợi người mà ông gọi đến đi.” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt nói rồi đi đến ngồi xuống dưới chiếc ô cách đó không xa.
Phán Quan và Lục Tần Nam mỗi người đứng một bên của Lục Túc Nhiên.
“Gọi toàn bộ những người từ phó tổ trưởng của Đông Khởi Ảnh Môn đến đây!” Lăng Túc Nhiên lấy một điếu thuốc ra rồi nhìn về phía Phán Quan.
“Vâng ạ!” Phán Quan thoáng sửng sốt rồi vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi, anh ta biết lần này đại ca của mình đã thật sự hành động rồi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chưa tới hai mươi phút, từ cổng của khu nhà đã vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó có một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi với sắc mặt không được tốt bước vào, người này chính là Hồng Vượng, đi phía sau ông ta là bốn binh sĩ Ảnh Môn.
“Anh rể, người nào ăn gan báo mà dám đến nhà chúng ta gây sự vậy!” Hồng Vượng bước vào nhưng lại coi thường mà lướt qua ba người phía dưới ô.
“Cậu, sao giờ cậu mới đến, cháu sắp bị người ta đánh chết rồi này!” Trương Hiểu Duệ lớn tiếng đáp.
“Hửm?” Sau khi Hồng Vượng nhìn thấy vẻ thảm hại của Trương Hiểu Duệ thì ông ta cau chặt mày: “Là ai đã làm?”
“Là bọn họ đấy ạ!” Trương Hiệu Duệ đưa tay chỉ về phía ba người Lăng Túc Nhiên.
Hồng Vượng nhìn theo cánh tay của anh ta mà lướt mắt nhìn qua.
Thịch!
Khi nhận ra ba người, Hồng Vượng đột nhiên quỳ thụp xuống, toàn thân ông ta không khống chế được mà run lên, vẻ mặt đầy sự kinh hãi.
Lúc này vẻ mặt của bốn người phía sau cũng hết sức hoảng sợ, bọn họ không kịp suy nghĩ nữa mà cũng vội vàng quỳ xuống theo.
Cả năm người đều không ngờ rằng Đốc Soái sẽ xuất hiện ở đây.
Bọn họ biết rất rõ con người của Lăng Túc Nhiên, nếu ai dám ỷ vào Ảnh Môn mà ức hiếp người khác thì nhất định anh sẽ không bỏ qua.
Trước đây cũng đã có nhiều người vì chuyện này mà bị chém chết rồi.
“Cậu, cậu làm sao vậy?” Trương Hiểu Duệ kinh ngạc kêu lên.
“Hồng Vượng, cậu… cậu ta là ai?” Cả người của Trương Cẩm Nông không ngừng run lên, ông ta biết chắc chắn hôm nay sẽ xảy ra chuyện