“Có tự tin không?”
Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Chỉ cần Ngài sứ giả quyết tâm thì thuộc hạ nhất định sẽ toàn lực ứng phó, không chết không từ!”
Viên Hoan mạnh mẽ gật đầu.
“Được!”
Lăng Túc Nhiên gật đầu: “Chờ sau khi từ Thủ đô trở về, anh toàn lực xử lý chuyện này, tôi cho anh thời gian ba tháng, nhất định phải làm cho Ảnh Môn trong suốt thấy được đáy!”
“Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Viên hoan cúi người đáp lại.
“Hửm?”
Thanh âm của anh vẫn chưa dứt, đồng tử hơi co rụt lại.
Anh cảm nhận được hai cỗ uy áp cực kì khủng bố đang quét về phía này.
“Ha ha, đến cũng thật nhanh!”
Lăng Túc Nhiên cười nhạt đứng lên.
Hô! Hô! Chỉ trong chốc lát, hai đạo tàn ảnh như quỷ mị xuất hiện cách hai người chừng trăm mét, một cao một thấp.
Người đàn ông vóc dáng cao lớn thoạt nhìn không tới bốn mươi tuổi, hai tay như da bí, làn da nõn nà, ngũ quan còn tinh xảo hơn cả phụ nữ.
Đây là một người đàn ông rất đẹp! Người đàn ông bên cạnh anh ta ngũ quan thô ráp, mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, trên vai vác một thanh đao lớn, trên người còn có một cỗ huyết khí nồng đậm.
Tình huống giống như báo cáo của Huyết La Sát, thực lực của hai người này không hề yếu, người đàn ông xinh đẹp cư nhiên lại là cảnh giới chiến tôn viên mãn, người kia cũng sắp đột phá chiến tôn đỉnh phong.
“Đã sớm nghe nói Ngài sứ giả của nước Đại Hạ là mỹ nam khí độ bất phàm, hôm nà vừa thấy quả nhiên không phải là giả!”
Người đàn ông ông có vóc dáng cao lớn có danh xưng U Mộng thư sinh là môn chủ của U Minh Môn.
“Ha ha, phải không?”
Lăng Túc Nhiên cười nhạt.
“Nhưng anh cũng thật làm cho tôi ngoài ý muốn, không nghĩ tới môn chủ của U Minh Môn lại là một người đàn ông xinh đẹp như vậy!”
“Anh nói cái gì?”
Phó môn chủ U Minh Môn nhướng mày.
“Ha ha, không có gì!”
U Mộng thư sinh ngăn lại rồi cười cười, ánh mắt nhìn lướt qua Viên Hoan.
“ngài sứ giả, hình như tôi đã xem nhẹ người bên cạnh anh, không nghĩ tới ở Đông Khởi ngoài anh ra lại còn có một tên chiến tôn.
”
“Xem ra hệ thống tình báo của chúng tôi đã xảy ra vấn đề lớn!”
“Sợ sao?”
Lăng Túc Nhiên cười nhạt.
“Ngài sứ giả cứ đùa!”
U Mộng thư sinh cũng cười cười nói sang chuyện khác: “Ngài sứ giả, chắc hẳn là anh biết tại sao tôi đến lần này chứ?”
“Tôi thật sự không biết, không bằng anh nói cho tôi biết đi?”
Lăng Túc Nhiên thản nhiên đáp lại.
“Loại người như Quỷ Huyết Ma Vương anh còn giết được, kỳ thật cũng không mang được phiền toái gì đến cho anh.
”
U Mộng thư sinh tiếp tục nói.
“Nhưng anh ngàn không nên vạn không nên chính là giết sứ giả Ám Vực.
Hôm nay, cho dù U Minh Môn ta không đến thì vẫn có người của thế lực khác đến!”
“Quyền uy của Ám Vực Thánh điện là tuyệt đối không cho phép người khác khiêu khích, cho nên anh đã phạm vào một sai lầm vô cùng to lớn!”
“Phải không?”
Lăng Túc Nhiên hít một hơi thuốc lá: “Vậy anh có biết anh đã phạm vào sai lầm gì không?”
“Có phải Ngài sứ giả muốn nói tôi không nên tiếp tục nhiệm vụ này, đặc biệt vượt qua ngàn dặm xa xôi đến nước Đại Hạ để chịu chết?”
U Mộng thư sinh cười cười đáp lại.
“Anh thật thông minh giống như trong tưởng tượng của tôi.
”
Lăng Túc Nhiên rũ mắt cười nhạt.
“Ha ha, Ngài sứ giả thật hài hước!”
U Mộng thư sinh lại cười.
“Ngài sứ giả, đột nhiên tôi có một đề nghị, không biết Ngài sứ giả có thể cân nhắc một chút hay không?”
“A? Nói nghe một chút?”
“Dựa vào năng lực của Ngài sứ giả mà an phận ở nước Đại Hạ làm một người gọi là Vua vùng Tây Lưu, thật sự rất không được trọng dụng!”
U Mộng thư sinh cười nói.
“Sân khấu trên thế giới này rất lớn, lớn tới mức anh không thể tưởng tượng được, thế giới mà anh biết lúc này chỉ là một góc của núi băng!”
“Nếu Ngài sứ giả nguyện ý tới Ám Vực Thánh điện phát triển thì tôi đảm bảo, thành tựu sau này của anh chắc chắn cao hơn nhiều so với ở lại nước Đại Hạ!”
“Tôi có thể đề cử anh tiến vào đoàn trưởng lão của Ám Vực Thánh điện, chỉ có đi tới đó thì anh mới biết được thế giới này lớn tới mức nào, anh cũng biết được cường giả trên thế giới này mạnh tới mức nào!”
“Đề nghị này nghe qua thực sự không tồi!”
Khóe miệng Lăng Túc Nhiên giương lên.
“Vậy thì không biết Ngài sứ giả có cân nhắc hay không?”
U Mộng thư sinh nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mở miệng nói.
“Anh có biết là anh nói những thứ này ra thì chứng tỏ kiến thức của anh thực sự quá hạn hẹp.
”
Lăng Túc Nhiên lại mở miệng.
“Những