"Tôi...!tôi lo lắng, nhà họ Phan đã hợp tác với thương hội Anh Hoa lâu như vậy, sẽ khó tránh khỏi một số sai lầm ngoài ý muốn ở trong quá trình hợp tác, vì vậy..."
Phan Nghệ Quyên hít một hơi thật sâu và tiếp tục nói.
"Miễn là cậu Lăng có thể khoan không tha thứ, thì nhà họ Phan của chúng tôi sẵn sàng bồi thường, chỉ cần nó nằm trong phạm vi hợp lý, nhà họ Phan đều có thể chấp nhận."
“Ha ha, có phải trong mắt người nhà họ Phan của cô thì mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền?” Lăng Túc Nhiên lại cười.
"Các người đã đánh giá vai trò của đồng tiền quá cao, cũng đã đánh giá Ảnh Môn quá thấp rồi đấy, nếu tất cả những kẻ phạm tội đều có thể dùng tiền để chuộc tội, thì Ảnh Môn kia không cần thiết phải tồn tại."
"Cậu Lăng, tôi...!tôi không có ý đó, tôi..." Phan Nghệ Quyên lo lắng nói.
Chính cô ta cũng không biết tại sao, bình thường cô ta là một người phụ nữ rất tự tin trong giao tiếp hàng ngày, thậm chí khi tiếp xúc với một số nhân vật lớn ở Hải Trung, cô ta đều có thể làm được một cách dễ dàng và vô cùng thành thạo.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến nhà họ Phan chọn cô ta đến Đông Khởi!
Nhưng khi ở trước mặt Lăng Túc Nhiên, dường như cô ta cảm nhận được một luồng áp lực vô cùng lớn, khiến cô ta rất căng thẳng, giống như nói ra câu nào thì câu đó cũng sẽ bị sơ hở.
“Được rồi!” Lăng Túc Nhiên ngắt lời cô ta.
"Quay trở về và nói với bố của cô rằng, Ảnh Môn có quy tắc hoạt động của Ảnh Môn, sẽ không cố tình nhắm vào bất kỳ ai cả, nếu như nhà họ Phan thực sự không có vấn đề gì, vậy thì ông ta không cần phải lo lắng không có không đường đi!”
"Tất nhiên, nếu nhà họ Phan phạm tội gì trong chuyện này, thì cô cũng bảo với ông ta rằng không cần tốn công vô ích đi tìm người giúp đỡ nữa!"
"Bởi vì tìm ai cũng vô dụng thôi!"
Nói xong anh đứng dậy đi ra cửa.
"Cậu…cậu Lăng..." Nhìn thấy cậu Lăng muốn rời đi, Phan Nghệ Quyên như muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói như thế nào.
“Còn có chuyện gì không?” Lăng Túc Nhiên quay đầu hỏi.
"Xin hỏi…xin hỏi tối nay anh có rảnh không? Tôi có thể mời anh ăn tối được không?" Phan Nghệ Quyên lại hít một hơi thật sâu và nói.
“Lần sau đi!” Vừa dứt lời, Lăng Túc Nhiên đã đi ra ngoài cửa.
Phù!
Phan Nghệ Quyên nặng nề thở ra một hơi thật dài, một cảm giác thất vọng hiện lên trong mắt cô ta.
Đây là lần thứ hai cô ta bị Lăng Túc Nhiên từ chối, lần trước là ở trung tâm triển lãm lưu động, cô ta chủ động hỏi số điện thoại của Lăng Túc Nhiên, nhưng Lăng Túc Nhiên không cho, anh bảo rằng có chuyện gì thì cứ tìm Thẩm Quang Khải.
Lần này, mình chủ động mời đối phương đi ăn tối, nhưng lại bị từ chối.
Cô ta nghĩ bản thân mình rõ ràng là một cô chủ của nhà họ Phan, nhưng lại lại bị một người đàn ông từ chối hai lần liên tiếp, đương nhiên trong lòng cô ta rất khó chịu.
“Cô chủ, anh ta đi rồi sao?” Lão giả đứng canh bên ngoài đi vào bên trong và hỏi: “Anh ta nói gì, anh ta có đồng ý thả ông Hai không?”
“Anh ta không nói gì cả!” Phan Nghệ Quyên lắc đầu.
“Không nói gì cả?” Lão giả sửng sốt một chút: “Vậy thì...!ông Hai...”
“Đừng lo lắng!” Phan Nghệ Quyên ngắt lời ông ta: “Chú Hai sẽ không sao đâu, tôi tin chú ấy, cũng tin tưởng Ảnh Môn!”
Đối với cô ta thì mục đích của chuyến đi thay mặt nhà họ Phan để gặp mặt Lăng Túc Nhiên đã thành công rồi, thực ra Lăng Túc Nhiên đã cho cô ta một viên thuốc an thần.
Một trong những mục đích của bố cô ta dặn dò chính là đến xem rốt cuộc người đó là người như thế nào, bây giờ cô ta đã nhìn thấy rồi!
Mặc dù đây chỉ là lần thứ hai cô ta gặp Lăng Túc Nhiên, nhưng cô ta tin vào cảm xúc của mình rằng Lăng Túc Nhiên chắc chắn không phải là người vì việc riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Chỉ cần nhà họ Phan của cô ta không hề làm chuyện bán nước trong chuyện này, thì sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra!
“Ông Hà, ông cho người đi tìm hiểu một chút, rốt cuộc thì anh ta có thân phận gì ở Ảnh Môn!” Phan Nghệ Quyên suy nghĩ một lát rồi mới tiếp tục nói.
“Rõ!” Lão giả gật đầu thật mạnh.
Cùng lúc đó, Lăng Túc Nhiên đã đến đại sảnh.
Sau đó anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Nhã Khiết, Tần Nhã Khiết cũng sắp tan sở nên bảo anh đợi cô ở đại sảnh.
“Nói chuyện với người đẹp mà nhanh như vậy sao?” Một lúc sau, Tần Nhã Khiết bước ra khỏi thang máy, khoác tay Lăng Túc Nhiên