“Hử? Anh ta là người của Huyền Môn?” Đồng tử của Vu Liêu hơi co lại.
Mặc dù ông ta không phải người của nước Đại Hạ, nhưng Huyền Môn của nước Đại Hạ đã sớm nổi tiếng ra bên ngoài, ông ta là Tông Chủ của Vu Độc Tông, làm sao lại chưa từng nghe nói đến được.
Trong lòng ông ta có chút bất an mơ hồ, mí mắt không không chế được mà giật giật mấy lần.
“Cần cho ông nhìn thẻ căn cước không?” Huyền Bàn quét mắt nhìn ông ta một chút.
“Phù!”
Vu Liêu âm thầm thở dài một hơi, sau đó tiếp tục lên tiếng: “Coi như anh ta là người của Huyền Môn thì sao, đây chỉ là lời từ một phía, ai biết được anh ta…”
“Tôi cho ông một cơ hội!” Không đợi ông ta nói xong, Lăng Túc Nhiên đã trực tiếp ngắt lời: “Khai ra người đã sai khiến ông, tôi có thể cân nhắc mà tha cho ông một mạng.
”
“Hừ!” Vu Liêu tiếp tục hừ lạnh.
“Nói bậy nói bạ, chuyện này căn bản không phải do tôi làm, càng đừng nói đến việc có ai đó sai khiến tôi!”
“Có đúng như thế không?” Lăng Túc Nhiên khẽ híp mắt lại.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, thì trận chiến một năm trước, Vu Độc Giáo các người cũng phái người đến tham chiến nhỉ?”
“Ông hẳn là hiểu rất rõ thực lực và tác phong làm việc của chiến đội Huyết Ảnh, chuyện phái người ám sát tôi này, không cần biết là có thành công hay không, Quốc Đô của Thiên Âm sẽ gặp phải tai họa cực lớn, thậm chí có thể vì thế mà mất nước!”
“Không phải tôi xem thường ông, nhưng Vu Độc Tông nhỏ bé của ông cũng không có can đảm gánh chịu hậu quả như thế, trừ khi là có người ở sau lưng ủng hộ ông!”
“Mà nếu như tôi đoán không lầm, địa vị là năng lực của ông ở Thiên Âm Quốc chắc chắn không thấp, thậm chí có thể có năng lực thay thế Quốc Chủ!”
“Tôi phân tích có đúng không!?”
“Chậc!”
Nghe được những lời này của anh, toàn bộ đại điện vang lên từng tiếng hít khí lạnh, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhất là những cao tầng của Thiên Âm Quốc, trong lòng mỗi người đều đang là sóng gió cuộn trào.
Mà sắc mặt Kháng Đình thì đã âm trầm đến sắp rỉ nước.
Dưới sự nhắc nhở của Lăng Túc Nhiên, ông ta đã có chỗ tỉnh ngộ.
Việc này rất có thể là vì hướng về Quốc Chủ là ông ta đây!
“Tôi… tôi cũng không biết anh đang nói gì!” Vẻ bối rối trong mắt Vu Liêu lại càng đậm hơn một chút.
“Không biết tôi đang nói gì? Vậy tôi tiếp tục phân tích giúp ông một chút đi!” Lăng Túc Nhiên bưng chén trà lên, uống thêm một hớp nữa.
“Nếu như chuyện này thành công, chiến đội Huyết Ảnh của tôi chắc chắn sẽ xuất binh đến Thiên Âm Quốc của ông, mà trách nhiệm cuối cùng chắc chắn sẽ rơi vào trên người Quốc Chủ của các người, không thể nghi ngờ.
”
“Đến lúc đó, người sau lưng ông lại giúp đỡ một chút, vị trí Quốc Chủ này của các người chắc chắn sẽ không giữ nổi.
”
“Mặt khác, người sau lưng ông chắc chắn đã có được lời hứa hẹn của một số người thuộc nước Đại Hạ của tôi.
”
“Hứa với người kia, chỉ cần Quốc Chủ của các người xuống đài, bọn họ sẽ khiến nội bộ nước Đại Hạ hành động một chút, khiến chuyện này từ lớn thành nhỏ, từ nhỏ thành không.
”
“Mà người kia, theo lẽ tất nhiên sẽ nắm giữ vị trí Quốc Chủ của các người.
”
“Chậc!”
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên lần nữa.
Lăng Túc Nhiên đều đã nói đến mức này, chỉ cần không phải là kẻ ngu thì đều sẽ tin tưởng.
Việc này, đã đúng tám chín phần!
“Ông còn lời nào để nói nữa không?” Lăng Túc Nhiên đặt chén trà xuống, nhìn về phía Vu Liêu, nhàn nhạt hỏi.
“Phù!”
Đúng lúc này, ánh mắt Vu Liệu vặn vẹo một chút, thân hình chạy về phía Kháng Đình nhanh như tia chớp.
Chuyện cho đến bây giờ, ông ta đã không còn chút lòng cầu may nào nữa, biết rằng chính mình hôm nay rất có thể chỉ có con đường chết.
Khả năng duy nhất là đe dọa lại Kháng Đình, thì có thể sẽ còn có cơ hội sống.
“Hử?” Đồng tử của Kháng Đình co lại chỉ còn bằng lỗ kim.
Ông ta mặc dù trong người có tu vi, nhưng năng lực cũng chỉ là Chiến Thần sơ thành, mà Vu Liêu đã là Chiến Thần trung kì, lại thêm ông ta ra tay toàn lực, cho nên lúc này ông ta cảm nhận được một luồng nguy hiểm nồng nặc.
“Tiện dân đại nghịch bất đạo, ông thật sự là muốn chết rồi!”
Gần như là cùng với lúc Vu Liêu tấn công, có một ông lão xông ra từ chỗ những cao tầng của Thiên Âm Quốc, đánh một chưởng về hướng Vu Liêu.
Tu vi rất khá, đã là cảnh giới Chiến Thần viên mãn, trong lúc xuất thủ không chút nương tay, một chiêu chém giết.
“Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!”
Gần như là cùng