Soạt!
Hiện trường ngay lập tức an tĩnh lại, ánh mắt của không ít người đồng thời nhìn về hướng mấy người Lăng Túc Nhiên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"A!?"
Hai người Trương Mai và Chu Dao thoáng sửng sốt rồi phá vỡ yên tĩnh trước tiên, kích động đến mức nhảy cẫng lên từ chỗ ngồi.
Còn Tần Nhã Khiết, đại não trong chớp mắt bị chập mạch, nửa ngày không khôi phục được như cũ.
"Quá tốt, thật sự quá tốt!" Hai người Trương Mai ổn định niềm háo hức, nhìn về phía Tần Nhã Khiết: "Chúc mừng tổng giám đốc Tần!"
"Chúc mừng vợ!" Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Tần Nhã Khiết liễu: "Vợ, lần này em không cần lo lắng sẽ bị chuyển xuống nữa rồi!"
"Tại! tại sao có thể là tôi? Không thể nào, nhất định là giám đốc Thẩm nhầm rồi!" Cuối cùng Tần Nhã Khiết cũng phản ứng lại, ra sức lắc đầu nói.
"Một công ty tập đoàn có quy mô lớn như vậy, làm sao anh ta có thể để tôi làm Tổng giám đốc, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
"Tổng giám đốc Tần, chuyện quan trọng như vậy, sao giám đốc Thẩm có thể nhầm được, chắc chắn là cô!" Trương Mai vẫn kích động không thôi.
Chu Dao ở một bên cũng đầy vẻ kích động, không ngừng gật đầu.
"Vợ, Trương Mai nói đúng, giám đốc Thẩm không thể nào nhầm được.
" Lăng Túc Nhiên lại tiếp tục cười một tiếng.
"Công việc của em ở tập đoàn Thịnh Nghiên, mọi người đều rõ như ban ngày, chắc chắn là giám đốc Thẩm xem xét rồi mới đưa ra quyết định đó.
"
"Phía dưới, xin chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt mời tổng giám đốc Tần lên sân khấu nói đôi câu với mọi người.
" Trên sân khấu, Thẩm Quang Khải cười lên tiếng lần nữa.
Bốp! Bốp! Bốp!
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, qua một hồi lâu chưa ngưng.
"Tôi! " Tần Nhã Khiết có phần khó kiềm chế.
Cô vẫn không thể nào tin nổi đây là sự thật, một vị trí quan trọng như vậy, sao lại có thể đến lượt cô chứ!
Điều này cứ như nằm mơ vậy, quá không chân thật!
"Vợ, đi đi, mọi người đều đang chờ đấy!" Lăng Túc Nhiên cười một tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt kiên định: "Phải tin tưởng chính mình!"
"Ừm!" Tần Nhã Khiết hít thở sâu một hơi, đứng dậy đi lên trên sân khấu.
"Giám đốc Thẩm, cảm ơn, cảm ơn ngài đã thừa nhận và tín nhiệm tôi!" Đi lên trên sân khấu, Tần Nhã Khiết trước tiên cúi người thật thấp với Thẩm Quang Khải.
"Tổng giám đốc Tần, không cần khách sáo, tuyển cô ngồi vị trí Tổng giám đốc là kết quả đã được chúng tôi cân nhắc thận trọng, tôi tin tưởng nhất định cô có thể đảm nhiệm chức vị này!"
Thẩm Quang Khải cũng cúi người giống vậy: "Tập đoàn Thịnh Nghiên, sau này liền nhờ vào cô!"
"Cảm ơn giám đốc Thẩm!" Tần Nhã Khiết lại hít sâu một hơi lần nữa: "Nhất định Nhã Khiết sẽ toàn lực ứng phó, cố gắng không phụ lòng kỳ vọng của giám đốc Thẩm!"
Trong khi nói chuyện, trong ánh mắt thoáng qua vẻ kiên nghị.
Cô không phải một cô gái quá mức nũng nịu, nếu có một cơ hội như vậy đặt ở trước mặt mình, vậy chắc chắn cô sẽ thật quý trọng.
Mặc dù cô cũng biết vị trí này tuyệt đối sẽ không dễ ngồi nhưng không thử một chút thì sao biết được, mọi việc đều cần nỗ lực.
Lùi mười nghìn bước mà nói, nếu quả thật không thể nào đảm nhiệm, đến lúc đó lại xin công ty đổi chức vụ khác là được.
Ít nhất mình đã từng cố gắng qua, không thấy hối hận!
"Tôi tin tưởng nhất định tổng giám đốc Tần sẽ không khiến tôi thất vọng!" Thẩm Quang Khải lại cười một tiếng rồi đưa micro cho Tần Nhã Khiết: "Lên tiếng chào hỏi với các vị đồng nghiệp chứ?"
"Được!" Tần Nhã Khiết gật đầu, nhận micro nhìn về phía dưới sân khấu, mở miệng nói chuyện.
"Các vị đồng nghiệp, tôi tên là Tần Nhã Khiết, rất vinh hạnh khi có thể có một cơ hội đứng đây gặp mặt mọi người như thế này!"
"Ở tại đây, đầu tiên tôi bảo đảm với mọi người, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức của mình làm tốt công việc này! "
Dường như Tần Nhã Khiết từ từ tiến vào trạng thái ăn nói lưu loát, suy luận rõ ràng, y hệt dáng vẻ một người phụ nữ công sở mạnh mẽ.
"Mọi người có cảm thấy trông cô ấy rất quen mắt không?” Ngay tại lúc này, một giọng phụ nữ vang lên.
"Có ý gì? Cô quen cô ấy à?" Một cô gái khác hỏi.
"Cô vừa nói như vậy, hình như tôi cũng cảm thấy mặt cô ấy hơi quen quen!" Một người đàn ông đồng thời trả lời.
"Để tôi nghĩ một chút, chắc chắn tôi đã thấy cô ấy ở đâu rồi!" Người phụ nữ lúc trước tiếp tục mở miệng.
Sau khi hơi dừng một chút, kinh hô thành tiếng: "Tôi nhớ ra rồi, chẳng phải cô ấy là nữ nhân vật chính của đêm