Một giờ sau.
Chiếc xe Land Rover đậu trước một tòa nhà chọc trời chưa chính thức khai trương ở trung tâm thành phố Đồng Khởi.
“Đây là tòa nhà Đông Khởi sao?” Hai người xuống xe đi tới sân rộng, Lăng Túc Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, biểu cảm phức tạp.
Đây là tâm nguyện lớn nhất của bố nuôi khi còn sống, anh muốn khiến cho tòa nhà cao tầng đầu tiên của Đồng Khởi này biến thành địa danh nổi tiếng của Đồng Khởi, làm cho người ta nhắc tới Đồng Khởi, thì có thể nghĩ đến tòa nhà Đông Khởi!
Theo kế hoạch, sau khi hoàn thành tòa nhà, sẽ thiết lập kết hợp mua sắm cao cấp, nghỉ ngơi, giải trí, khách sạn, văn phòng vào trong một!
Chỉ có điều, còn chưa hoàn thành xong, bố nuôi đã xảy ra chuyện!
“Ừm!” Lục Tần Nam đáp lại.
“Bố nuôi của anh xảy ra chuyện, công trình lập tức ngừng hoạt động, bộ phận liên quan của Đồng Khởi từng định tìm người nhận làm tiếp.
”
“Nhưng một mặt bởi vì công trình cần đầu tư quá lớn, mặt khác lại cảm thấy điềm không may, cho nên vẫn không có ai dám tiếp nhận.
”
“Một năm trước, dưới sự chỉ thị của anh, tôi đã liên lạc với Thẩm Bàn Tử, bảo anh ta tới Đồng Khởi tiếp nhận hạng mục này.
”
“Anh ta thành lập chi nhánh tập đoàn Tứ Hải ở Đồng Khởi, trải qua một năm xây dựng, đã hoàn thành toàn bộ, hiện tại đang trong giai đoạn quảng cáo chào bán.
”
“Ừm!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu: “Thẩm Bàn Tử kia làm việc cũng coi như tương đối đáng tin cậy!”
Kít! Kít! Kít!
Đúng lúc này, trên đường lớn bên ngoài sân rộng vọng tới một tràng tiếng phanh xe, lập tức liền thấy hai ba mươi chiếc xe sang trọng dừng lại.
Phía trước nhất là một chiếc Rolls-Royce Phantom, phía sau là một chiếc Mercedes Benz chỉ một màu đen, cảnh tượng có chút tráng lệ.
Sau đó, từ trong một hàng xe Mercedes lần lượt có hơn một trăm người đàn ông áo đen đi xuống, sau đó tản ra khắp nơi.
Chỉ chốc lát sau, cả con đường cái như bị giới nghiêm, một số người đi bộ trên sân rộng cũng dần dần bị khuyên rời đi.
Một vài người đi bộ cách đó hơn trăm mét nhao nhao nhìn lại, trên mặt đều có phần kinh ngạc khiếp sợ.
“Bọn họ là ai thế? Phô trương lớn như vậy sao?”
“Anh không thấy biển số xe Rolls-Royce ở phía trước sao? Đó là xe của chủ tịch tập đoàn Tứ Hải, tòa nhà Đông Khởi này chính là của công ty bọn họ đấy!”
“Chẳng trách! Thì ra là tập đoàn Tứ Hải – một thế lực mới nổi lên ở Đông Khởi một năm qua, khiến cho nhà giàu nhất là nhà họ Triệu cũng phải nhường nhịn lùi xa!”
Mọi người líu ríu bàn luận.
Cùng lúc đó, hai người đàn ông một người lớn tuổi và một người trẻ tuổi bước xuống từ Rolls-Royce.
Người đàn ông già khoảng chừng sáu mươi tuổi, tóc tai bạc nhưng da dẻ hồng hào, vầng trán cao đầy đặn, sau khi xuống xe thì đứng bên cạnh xe như một cây lao, vẻ mặt căng thẳng.
Người đàn ông trẻ khoảng chừng chưa tới bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp, trên người toàn hàng hiệu, trên mặt treo một nụ cười như phật di lặc.
“Tên mập mạp chết bầm này, cứ thích phô trương kiểu hoa hòe hoa sói như vậy!” Lục Tần Nam liếc mắt nhìn đối phương sau đó nói với thái độ rất cạn lời.
“Cậu Lăng!” Chỉ trong chốc lát, người đàn ông trẻ kia đã ba chân bốn cẳng chạy tới đây.
Chạy tới trước mặt Lăng Túc Nhiên, cúi người chào thật sâu: “Thẩm Quang Khải báo cáo với anh, mời cậu Lăng ra chỉ thị!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt của người đàn ông già cách đó không xa hiện lên vẻ khiếp sợ, khó có thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Là hộ vệ bên cạnh Thẩm Quang Khải, chỉ có ông ta biết rõ bối cảnh của Thẩm Quang Khải kinh khủng biết bao nhiêu.
Đừng nói là ở Đồng Khởi này, cho dù là nhìn ra khắp cả nước, cũng vẫn có thể xếp ở hạng phía trên được!
Ông ta đi theo Thẩm Quang Khải đã gần mười năm, còn chưa từng thấy anh ta đối đãi cung kính như thế với bất kỳ ai!
“Cậu rất thích ra vẻ uy phong nhỉ?” Lăng Túc Nhiên trừng mắt nhìn đối phương một cái: “Trước hết bảo người của cậu tản hết đi!”
“Ha ha, là do tôi không muốn để cho những kẻ không liên quan quấy rầy đến cậu Lăng!” Thẩm Quang Khải nhếch miệng cười một tiếng, sau đó phất phất tay với người đàn ông già phía sau: “Tản ra đi!”
“Tuân lệnh!” Người đàn ông già gật đầu sau đó dặn dò với một người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh một tiếng, người đàn ông kia liền móc bộ đàm ra dặn dò lại.
Chỉ một lát sau, cả trăm người mặc áo đen lại lên xe lần nữa, một đoàn xe dài gào thét mà rời đi.
Sau đó, Thẩm Quang Khải quay sang Lục Tần Nam: “Lục lão đại, đã lâu không gặp, tôi nhớ anh muốn chết à!”
“Xéo đi, tôi không có sở thích như anh!” Lục Tần Nam trừng mắt nhìn anh ta một cái.
” y… Lục lão đại anh không được làm hỏng danh tiếng của tôi!” Khóe miệng Thẩm Quang Khải giật giật, sau đó nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.
“Cậu Lăng, trong này còn chưa chính thức mở cửa kinh doanh, hay là chúng ta sang bên công ty ngồi?”
“Cứ vào trong xe chúng tôi ngồi một chút đi!” Lăng Túc Nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, xoay người đi về phía xe mình.
“Cậu Lăng, không phải anh luôn ở Tây Lưu sao?