“Oành!”
Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện, trên không trung của khu nhà Sở thị bị một luồng khí thế ngập trời bao phủ lại, như mây đen tiếp cận.
Những người ở cổng, bao gồm cả Thanh Long và Lục Tần Nam đều có cảm giác ngạt thở.
Mà khi Sở Hành cảm ứng được luồng khí thế này, ánh mắt chấn động quay đầu nhìn về phía cửa khu nhà.
“Binh sĩ Ảnh Môn và Huyết Vệ quân, toàn bộ lùi ra sau năm trăm mét!” Trên mặt Lục Tần Nam hiện lên vẻ nghiêm trọng.
“Phó Đốc Lục, chúng tôi thề sống chết cùng Phó Đốc, cùng tiến cùng lùi!” Tất cả mọi người hít sâu một chút sau đó cùng nhau hô to, không một ai lùi về sau dù là nửa bước.
“Tôi lặp lại lần nữa, toàn bộ lùi ra sau năm trăm mét!” Lục Tần Nam cao giọng hét lên: “Đây là quân lệnh!”
“Tuân lệnh!” Mọi người hơi khựng lại một chút, đồng thời trả lời, sau đó lại lùi về sau theo thứ tự.
truyện kiếm hiệp hay
Mặc dù bọn họ đều muốn ở lại, nhưng quân lệnh như núi, không nghe quân lệnh là phản bội Đốc Soái, bọn họ không còn lựa chọn nào khác!
“Lục đại ca, tôi ở lại đây đi!” Dạ Cơ tay cầm đao Lãnh Nguyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa khu nhà.
“Chị Cơ, chị cũng lùi ra sau đi! Không cần phải hi sinh vô ích!” Thanh Long nhìn về phía Dạ Cơ mà nói.
“Không sao, đã rất lâu rồi không được về vai chiến đấu với các anh, khó có được một cơ hội như thế này!” Dạ Cơ trầm giọng trả lời.
“Dạ Cơ, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi cũng không có cách nào ăn nói với đại ca!” Lục Tần Nam lên tiếng.
“Nếu như bây giờ tôi lùi, tự tôi cũng không có cách nào ăn nói với chính mình!” Trong ánh mắt Dạ Cơ hiện lên vẻ kiên nghị.
“Không cần tranh, hôm nay tất cả các người đều phải chết!” Giọng của một ông lão vang lên.
“Giết mấy trăm người của tài phiệt Sở Thị của tôi, tội các người đáng chết vạn lần!”
Ngay sau đó, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện ở cửa khu nhà, đi theo sau là một trăm người đàn ông mặc trang phục gọn nhẹ.
Người vừa đến chính là Phiệt Chủ đời trước của tài phiệt Sở Thị, Sở Quân!
“Cha, cha xuất quan?” Sau khi thấy ông lão, Sở Hành hít sâu một hơi, sau đó bước nhanh đến: “Lúc trước khi cha giao nhà họ Sở cho con, con đã hứa với cha thế nào?” Một luồng ý lạnh toát mạnh ra từ người Sở Quân.
“Bịch bịch!”
Sở Hành trực tiếp quỳ xuống: “Con trai bất hiếu, khiến nhà họ sợ bị cướp bóc lớn như thế, xin cha trách phạt!”
“Hừ!” Sở Quân hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Sở Hành nữa, bước đến trước mặt Lục Tần Nam và Thanh Long, trầm giọng mở miệng.
“Tất cả các người tự sát đi! Tôi sẽ cho các người chết toàn thây!”
“Lão già ngu ngốc!” Thanh Long lạnh giọng đáp lại: “Chỉ bằng vào ông, còn chưa đủ tư cách!”
“Phù!”
Lời còn chưa dứt, cổ tay Sở Quân khẽ đảo, một luồng kình phong càn quét đi qua, đánh thẳng về phía Thanh Long.
“Thanh Long, cẩn thận!” Lục Tần Nam hô to một tiếng, chiến đao Huyết Ảnh chém ra một luồng khí lạnh ngăn cản lại.
Dạ Cơ trong lúc đó cũng đồng thời phát động, đao Lãnh Nguyệt cũng chém ra.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Ba tiếng trầm đục vang lên, thân hình của nhóm ba người Lục Tần Nam bay ngược ra sau như lá mùa thu rụng, trong không trung đồng thời cũng hiện ra ba đường máu hình vòng cung.
Sau khi ngã mạnh xuống đất, ba người lại phun ra một búng máu lớn, khí tức trên người đã vô cùng hỗn loạn.
Tình hình của Lục Tần Nam còn hơi ổn một chút, nhưng hai người Thanh Long và Dạ cơ thì đã bị thương nặng.
Sở Quân là cảnh giới Chiến Tông đỉnh phong, cao hơn ba người cả một đoạn lớn, vừa rồi ông ta cũng không ra tay hết sức, nếu không hậu quả của ba người lại càng nghiêm trọng hơn.
“Lão già khốn kiếp, liều mạng với ông!” Thấy cảnh này, Viên Uy và Chu Lãng cách năm trăm mét bên ngoài đồng thời hô lên.
“Liều mạng!” Hai trăm binh sĩ đồng thời hô lên.
Lời vừa nói dứt, đều chuẩn bị tấn công.
“Lui ra!” Lục Tần Nam cao giọng hô: “Không có lệnh của tôi, ai dám bước lên một bước, trục xuất khỏi Ảnh Môn và Tây Lưu!”
“Hừ!”
Tất cả mọi người đồng thời thở ra một hơi dài lần lượt ngừng lại
Với bọn họ mà nói.
Chuyện làm bọn họ tự hào nhất trên đời này là được đi theo Đốc Soái, nếu như bị trục xuất khỏi Ảnh Môn và Tây Lưu, với bọn họ mà nói thì càng khó tiếp nhận hơn là chết ở sa trường.
“Bây giờ, tôi đã đủ tư cách chưa?” Một khắc sau, Sở Quân nhìn về phía Thanh Long, ngữ khí trầm xuống.
“Cho tất cả các người một phút, quỳ gối xuống trước cửa khu nhà tài phiệt Sở Thị, tự sát để tạ tội.
”
“Nếu không, xương cũng chẳng còn!”
“Có đúng thế không?” Đúng lúc này, một thân ảnh cao gầy