“Bẩm báo tuần phủ đại nhân, hệ thống theo dõi của khách sạn Thiên Vũ đã bị người động tay động chân tới, không có hồ sơ ghi chép lại.
” Lư Đào đáp.
“Khách sạn đưa ra lời giải thích là từ trước đó hai ngày hệ thống theo dõi đã gặp vấn đề, chưa kịp gọi người tới sửa lại.
”
“Giám sát bên ngoài khách sạn thì sao?” Phán Quan hỏi.
“Hệ thống theo dõi trên con đường bên cạnh chỉ chụp được hình ảnh giám đốc Thẩm đi vào khách sạn, còn không có thấy hình ảnh đi ra.
” Lư Đào trả lời.
“Còn có một bãi đỗ xe ngầm ở khách sạn Thiên Vũ, giám đốc Đổng có lẽ đã ngồi xe của người khác rời đi, hoặc có thể vẫn còn đang ở trong khách sạn Thiên Vũ!”
“Hả?” Phán Quan nhướng mày.
“Ngài ra, tôi còn cho người đi tra xét bản ghi chép các cuộc trò chuyện của giám đốc Thẩm.
Cuộc điện thoại cuối cùng của anh ta quả thật là ở khách sạn Thiên Vũ.
” Lư Đào nói tiếp.
“Tôi biết rồi, cậu chờ tôi thông báo.
” Phan Quan nói xong liền ngắt điện thoại.
Quay về sau, nói lại tình huống cho Lăng Túc Nhiên nghe.
“Ồ?” Lăng Túc Nhiên thoáng dừng lại: “Lai lịch của khách sạn Thiên Vũ như thế nào?”
“Khách sạn Thiên Vũ là một trong số những khách sạn có tiếng nhất ở Hải Trung, ông chủ là một người phụ nữ tên là Tường Vi.
” Phán Quan trả lời.
Người phụ nữ đó không đơn giản, cô ta có danh hiệu là chị cả của Hải Trung, không ai không biết đến lai lịch của cô tai, vài năm trước cô ta đột nhiên nổi lên, chỉ dùng hai ba năm đã đứng vững ở Hải Trung.
”
“Ảnh Môn chưa từng tra qua lí lịch của cô ta à?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Đã từng tra, nhưng không có nhiều tin tức hữu dụng lắm.
” Phán Quan khẽ lắc đầu.
“Hơn nữa cô ta ở Hải Trung mấy năm nay, ngoại trừ tranh đoạt địa bàn với mấy thế lực địa phương thì cũng coi như là tuân theo quy củ, cho nên Ảnh Môn không quá chú ý tới.
”
“Ừ!” Lăng Túc Nhiên gật đầu.
“Đại ca, có muốn báo cho Lư Đào dẫn người tới bao vây khách sạn Thiên Vũ trước không?” Phán Quan hỏi tiếp.
“Không cần!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu: “Chúng ta đi xem thử tình hình trước rồi nói sau.
”
Dứt lời, lại có chút đăm chiêu: “Đã có kẻ muốn làm chút chuyện thì nhân cơ hội này tẩy trừ vị trí ở Hải Trung này cho tốt đi!”
“Đã rõ!” Phán Quan gật đầu.
Anh ta đương nhiên hiểu ý đại ca, đây là chuẩn bị giăng mồi trước, sau đó một lưới bắt hết!
Hai giờ sau, Huyền Bàn phanh chiếc Land Rover trước cổng khách sạn Thiên Vũ.
Sau khi ba người xuống xe, Lăng Túc Nhiên nhìn chung quanh.
Tòa nhà chính có tám tầng, diện tích không nhỏ, trang trí xa hoa, đại sảnh nguy nga, không chỗ nào không thể hiện cấp bậc của khách sạn.
“Hoan nghênh đã tới, xin hỏi ba vị có đặt chỗ trước hay không?” Ba người bước vào đại sảnh, một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục đi tới.
“Chủ của các cô có ở đây không?” Phán Quan hỏi.
“À?” Mỹ nữ mặc đồng phục sửng sốt: “Xin hỏi ba vị muốn tìm chủ nhân của chúng tôi có việc gì không?”
“Tìm cô ta có chút việc, để cô ta ra đây đi.
” Phán Quan nhẹ giọng nói.
“Thật xin lỗi, bà chủ của chúng tôi hôm nay đã tới cửa hàng khác, không có ở đây.
” Trong ánh mắt của mỹ nữ mặc đồng phục lóe lên tia sáng khác thường.
Cô ta cảm nhận được hơi thở cường đại trên người ba vị này, nhất là Lăng Túc Nhiên, khiến cho cô ta có cảm giác muốn nhìn lên.
Xét theo kinh nghiệm của cô ta thì ba người này chắc chắn không phải người bình thường.
“Không cần căng thẳng, chúng tôi không có ác ý gì, chỉ muốn hỏi thăm chút việc với cô ta thôi.
” Phán Quan nói tiếp.
Sự khác thường của đối phương sao có thể lọt khỏi ánh nhìn của anh ta.
“Bà chủ của chúng tôi thực sự không có ở…” Cô gái mặc đồng phục hít sâu một hoi rồi tiếp tục nói.
“Được rồi, kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi, đừng tự tìm phiền toái cho mình!” Phán Quan lạnh lùng nói.
“Bùm! Bùm! Bùm!
Đúng lúc này, có vài tiếng bước chân vang lên, bảy tám người bảo vệ bước tới.
“Quản lý Vương, có chuyện gì thế này?” Một người trong số đó nhìn về phía mỹ nữ mặc đồng phúc hỏi.
“Bọn họ muốn tìm bà chủ, tôi đã nói với họ bà chủ không có ở đây, nhưng bọn họ không tin.
” Mỹ nữ mặc đồng phục trả lời.
“Các vị này, quả thật bà chủ của chúng tôi không ở đây, muốn tìm bà chủ thì hôm khác lại tới đi!” Người đàn ông nhìn về phía ba người nói.
“Nhất định phải để tôi ra tay à?” Phán Quan nhíu mày.
“Các người biết đây là chỗ nào không? Cho các người một cái ý kiến, nếu không muốn gặp phiền phức thì tốt nhất là không nên náo