Ầm! Ầm! Ầm
Hàn mang chớp lóe, dễ như trở bàn tay, không ít người thân thể trực tiếp bị chém thành hai nửa tàn phế, máu thịt lẫn lộn.
Trận chiến chỉ kéo dài chưa tới hai phút, hơn hai mươi người tất cả đều nằm xuống đất, không một ngoại lệ, toàn bộ đều chết.
Loạt xoạt!
Bốn phía trở nên im lặng, bao gồm cả Tường Vi và Đinh Quyền ở trong đều là một biểu cảm khó tin nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, thân thể hóa đá.
Đây rốt cuộc là cường giả cấp độ gì chứ, đáng sợ như vậy?
Tường Vi và Đinh Quyền hai người chấn động, lần nữa bốn mắt nhìn nhay, đều nhìn thấy được một tia hạnh phúc trong mắt đối phương.
Trong đầu Tường Vi xuất hiện lời nói trước đó Phán Quan nói với cô ta, cô ta nên cảm thấy hạnh phúc vì bản thân đã đưa ra một lựa chọn sáng suốt.
Lúc đó, cô ta vô cùng không hiểu ý nghĩa của câu nói này, bây giờ, dường như cảm nhận được tất cả rồi, biểu cảm trong ánh mắt không giấu được nhìn về phía Lăng Túc Nhiên đang đứng tại chỗ không hề cử động.
Người mà ở bên cạnh có thể có hai cường giả vượt cấp như vậy đi theo, thân phận có thể đơn giản tới đâu chứ?
“Ông không muốn biết chúng tôi là loại người gì sao?”
Lúc này, Phán Quan bước tới trước mặt Phật Gia toàn thân đang run như cầy sấy, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói chuyện.
“Anh cả tôi họ Lăng, tới từ Tây cảnh!”
Ầm!
Lời nói của Phán Quan còn chưa dứt, hai chân Phật Gia đã mềm nhũn ngã xuống.
Trong ánh mắt ngập tràn vẻ kinh hoàng tột cùng, tần số toàn thân run rẩy càng lúc càng cao.
Vua vùng Tây Lưu, chủ nhân Ảnh Môn!
Lăng soái?
Ông ta cũng không ngờ rằng, bản thân lại bị nhân vật lớn cấp độ như vậy chú ý tới!
Cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ, vì sao Phán Quan lại thuộc lòng lai lịch của những người mà ông ta chứa chấp này!
Những người này, phần lớn đều nằm trong danh sách truy nã của Ảnh Môn, đối phương lại là người của Ảnh Môn, muốn tra những thông tin này tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Liên tưởng tới chuyện mà bản thân từng làm những năm nay, dựa vào sự hiểu biết của ông ta với Ảnh Môn, tuyệt đối không có một chút khả năng sống sót nào.
“Bây giờ ông có thể nói với tôi, Thẩm Quang Khải đang ở đâu rồi nhỉ?” Phán Quan từ trên cao nhìn xuống Phật Gia nhàn nhạt nói.
“Thẩm…chủ tịch Thẩm đang ở trong biệt thự ở trước mặt kia…” Phật Gia khó khăn giơ tay chỉ về phía một biệt thự ở một bên cách đó không xa.
Ầm!
Bóng dáng của Huyền Bàn lóe lên bay về phía biệt thự đó.
Đồng thời lúc này Phán Quan một chưởng đao đâm về phía cổ của Phật Gia, đôi mắt Phật Gia trợn ngược, bất tỉnh ngã xuống đất.
Không giết ông ta, đương nhiên là phải moi từ trong miệng ông ta chút thông tin, Hải Trung quân cờ này còn phải từ việc ông ta ở đây biến thành điểm đột phá.
“Tất cả các người nghe rõ cho tôi, chuyện hôm nay, ai dám nói một chữ ra ngoài, tru di tam tộc!” Sau đó Phán Quan cao giọng hướng về xung quanh nói.
Đồng thời với lời nói này, một luồng khí thế ngút trời từ trên người anh ta cuồn cuộn tỏa ra, lập tức bao phủ lên không gian này.
Khí thế uy áp nửa bước Chiến Tôn, há nào này những tên côn đồ ở đây có thể chặn đứng được, từng tên một trực tiếp nằm rạp xuống đất, không ít tên trực tiếp sợ tè ra ngoài, gương mặt tràn ngập kinh hoàng, toàn thân run cầm cập.
“Cút!” Tiếp đó Phán Quan trầm giọng nói một câu.
Những tên này anh ta đương nhiên sẽ không trảm toàn bộ, nhân nhượng cho bọn họ một cơ hội cuối cùng
Thịch thịch!
Nghe thấy lời nói này của anh ta, những tên côn đồ ở xung quanh cũng không tiếp tục chần chừ gì nữa, từng tên từng tên vội vã chạy thục mạng ra ngoài cửa trang viên.
Bọn họ không chút nghi ngờ lời nói của Phán Quan, trong lòng tất cả những người ở đây đều có quyết định nếu như muốn sống sót thì tốt nhất rời khỏi Hải Trung càng nhanh càng tốt, chuyện này tuyệt đối không thể loan truyền ra ngoài một phần nào.
“Cậu Lăng!”
Chưa tới một lúc, Thẩm Quang Khải dưới sự giúp đỡ của Huyền Bàn từ trong biệt thự kia đi ra ngoài, trên người có không ít vết thương.
Khi tới gần, gương mặt lộ ra vẻ cảm kích nhìn về phía Lăng Túc Nhiên rồi nói tiếp: “Cảm ơn cậu Lăng rất nhiều!”
“Anh thế nào rồi?” Lăng Túc Nhiên tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người ta một chút rồi nói chuyện.
“Không có chuyện gì lớn, đều là những vết thương ngoài da thôi!” Thẩm Quang Khải lắc lắc đầu.
“Ừ!” Thẩm Quang Khải gật gật đầu: “Trước hết quay về văn phòng của anh rồi nói!”
“Được!” Thẩm Quang Khải gật đầu đồng ý.
Lăng Túc Nhiên sau đó xoay người đi về phía Tường Vi.
“Cậu Lăng!” Tường Vi và Đinh Quyền hai người nhanh chóng bước lên nghênh đón, phía sau hai người là Hoa Trùng bị một chưởng oanh của Đinh Quyền giết chết.
“Phái toàn bộ người của cô ra đi, cho cô thời gian ba ngày thu dọn với xử lý sạch sẽ tất cả tài sản bất hợp pháp bên dưới của Phật Gia.
” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, ổn định thế chân,