Lạch cạch!
Phán Quan khẽ nhíu mày, vừa né tránh vừa cầm thanh đao quét tất cả quân cờ vây xuống mặt đất.
Tu vi của đối phương chính là Chiến tôn Sơ thành, cao hơn anh ta một bậc nên hơi khó đối phó.
Ngay khi anh ta cố gắng đứng vững, cả người lão giả đã từ trên bàn đá vụt qua bên này, lập tức đánh ra nắm đấm mạnh mẽ.
"Lục trưởng lão, ông làm sao vậy! Mau dừng tay!" Tiết Bích Sảnh hét lớn.
Lúc này, đương nhiên cô ta cũng cảm nhận được luồng sát khí từ trên người đám người kia.
Chẳng qua cô ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao Lục trưởng lão lại có ý muốn giết hai người Lăng Túc Nhiên.
Vù vù!
Cô ta còn chưa kịp dứt lời thì lão giả kia cũng đã động thủ, bóng người lao tới như một bóng ma, đồng thời giơ tay quét ra mấy luồng kình phong, cùng lúc đó, khí thế kinh người của hai người cũng kéo lên tới cực hạn, thực lực thuộc cảnh giới Chiến tôn hiển hiện rõ ràng.
Hàng loạt thế tấn công tràn ngập khí thế cuồn cuộn ngất trời lao ra ầm ầm, mặc kệ điều đó có thể sẽ khiến Tiết Bích Sảnh bị thương.
"Ngũ trưởng lão, các người! "
Sắc mặt Tiết Bích Sảnh tái nhợt, đồng tử co rút lại một hồi, cô ta biết rõ bản thân không thể ngăn cản được quyền kình của đối phương.
“Muốn chết!” Lăng Túc Nhiên cau mày, bóng người xẹt qua, kéo Tiết Bích Sảnh ra phía sau, rồi đánh ra ngoài một chưởng.
Bạch! Bạch! Bạch!
Hai lão giả đồng thời lui về phía sau bảy tám bước, khí huyết cuồn cuộn ở trong lòng trào dâng.
Hô! Vù! Vù!
Cùng lúc đó, mấy tên nam nữ còn lại của đối phương lại ra tay với Phán Quan, mấy người tạo thành thế tấn công hình bán nguyệt rồi lao tới.
“Đúng là liều lĩnh!” Phán Quan trầm giọng nói một câu, anh ta giơ tay đánh ra một luồng đao mang hình vòng cung, chém ra nhanh như chớp.
Bùm! Bùm! Bùm!
Sau khi đao mang lướt qua, cả bốn người nam nữ đều ngã xuống, trong cổ họng phun ra một ngụm máu, há miệng ra nhưng không nói được lời nào liền tắt thở.
"Không! "
Nhìn thấy những người anh người chị em của mình đều bị giết, Tiết Bích Sảnh khóc lớn, cô ta không biết chuyện gì đã xảy ra và tại sao tình huống lại thành ra như thế này.
“Đại ca, tôi đi sang bên chỗ của Thẩm Quang Khải!” Phán Quan nói xong liền xông nhanh ra phía cổng khu vườn.
“Các người đúng là đáng chết!” Sau đó, hai tên lão giả ở bên kia gầm lên, cắn chặt răng rồi sau đó lại bắt đầu khởi động, thúc giục khí lực toàn thân còn sót lại và lao về phía Lăng Túc Nhiên.
“Nếu đã muốn chết thì tôi sẽ tác thành cho các người!"
Lông Túc Nhiên nhăn mày, một luồng sóng khí cuồng bạo quét ra, thế như chẻ tre.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Không có một chút hồi hộp nào, sóng khí trực tiếp nâng hai vị lão giả lên không trung, tiếng gãy xương cốt lập tức vang lên.
Sau khi bay bốn mươi đến năm mươi mét thì hai người bị nện thật mạnh xuống đất rồi lại há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
"Tốt! thật mạnh! "
Một trong số hai người họ chỉ nói được một vài chữ một cách khó khăn rồi hai chân duỗi thẳng, mất đi hơi thở.
Ừng ực! Ừng ực!
Người kia há miệng phun ra rất nhiều máu, không thể kêu được một tiếng, ngửa đầu lên rồi ngừng động đậy.
“Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão!” Tiết Bích Sảnh lại kêu lên.
Mặc dù lúc trước hai người họ suýt chút nữa giết chết cô ta nhưng nhìn thấy cả hai người đều chết đi, cô ta vẫn cực kỳ đau buồn.
Vù vù!
Đúng lúc này, một luồng xung lực như dời núi lấp biển tràn ra từ phía sau trang viên, giống như một đám mây đen đang đến gần.
Tu vi thuộc cảnh giới Chiến tông hậu kỳ!
"Dám giết đệ tử môn phái của tôi, để mạng lại!"
Giọng nói của một lão giả vang lên, đồng thời một luồng chưởng phong tràn ngập khí thế như một cơn lốc xoáy đánh về phía Lăng Túc Nhiên.
"Nói khoác mà không biết ngượng!"
Lăng Túc Nhiên lạnh lùng đáp lại, tiến lên hai bước, cũng đánh ra một chưởng nghênh đón.
Ầm!
Thế tấn công của cả hai người va vào nhau khiến làn sóng khí trào dâng chấn động ra xung quanh như một vụ nổ mạnh của pháo đạn, đình nghỉ mát ở bên cạnh lập tức nổ tung.
Trước đó, Tiết Bích Sảnh đã được Phán Quan kéo ra một khoảng cách khá xa, nếu không chắc chắn sẽ gặp tai ương.
Còn lại hai thanh niên bên kia vừa mới từ dưới đất bò dậy, chưa kịp chạy mấy bước thì cả người đã bị nổ tung thành một đống máu.
Bạch! Bạch! Bạch!
Cùng lúc đó, lão giả ở bên kia nhanh chóng lui về phía sau hơn mười bước mới có thể đứng vững được, lớp đá cuội cứng rắn trên mặt đất hiện ra hai hàng dấu chân lõm sâu.
“Nhị trưởng lão!” Lúc này Tiết Bích Sảnh mới nhận ra đối