Lời nói của Tần Nhã Khiết tác động tới tinh thần của cả nhóm người, bao gồm cả Lăng Túc Nhiên!
Tuy nhiên, anh biết Tần Nhã Khiết nói ra những lời này là vì muốn giữ mặt mũi cho anh.
Nhưng mặc kệ có như thế nào, Tần Nhã Khiết có thể đứng trước mặt nhiều người như vậy mà nói ra ba chữ “vị hôn phu”, quả thật khiến cho anh vô cùng cảm động.
Mà Thẩm Kiều Tam đứng ở bên cạnh khóe miệng khẽ giật giật vài cái, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú.
Bà ấy vốn có lòng định mở miệng khiển trách hai câu, lại cảm thấy vào lúc này thì có vẻ không thích hợp cho lắm, nhưng không được nói vài câu bà ấy cảm thấy bản thân nhịn sắp điên luôn rồi.
“Cháu… thế mà cháu còn thừa nhận anh ta là vị hôn phu của cháu? Cháu muốn khiến ông tức chết sao!” Tần Trung Thiên hét lớn.
“Thật là gia môn bất hạnh, nhà họ tần chúng ta sao lại có một đứa cháu bất hiếu như cháu chứ!”
“Tần Trung Thiên tôi thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của nhà họ Tần!”
Nói đến cuối cùng, vì quá đỗi tức giận mà họ liên tục không ngừng.
“Bố, bố chú ý sức khỏe, đừng chấp nhặt với bọn họ.
” Em hai Tần Doanh Vũ của Tần Doanh Bác mở miệng nói.
Sau đó quay người về phía của Tần Doanh Bác rồi tức giận nói: “Anh cả, hôm nay anh đến là cố ý chọc giận bố sao? Còn không mau dẫn theo bọn họ rời đi!”
“Bố, con xin lỗi, là bọn con không đúng, bố đừng tức giận nữa, bọn con đi ngay bây giờ.
” Tần Doanh Bác lại hít sâu một hơi.
“Đi cái gì mà đi, hôm nay đã làm ầm lên hết rồi, vậy thì nói mọi chuyện cho rõ ràng rồi hẵng đi!” Ngay lúc này, Thẩm Kiều Tam chợt bước ra.
Sau khi quét mắt nhìn nhóm người của nhà họ Tần, bà ấy lớn tiếng hét lên: “Mấy năm nay, tôi đã chịu đựng đủ nhà họ Tần mấy người rồi!”
“Khi mấy người tâm trạng tốt thì bố thí một chút cho chúng tôi, khi tâm trạng không tốt liền lấy chúng tôi ra trút giận.
Trong mắt mấy người, cả nhà chúng tôi đến cả ăn mày còn không bằng !”
“Còn không phải vì Nhã Khiết không nghe lời mấy người, gả vào nhà giàu có sao? Con bé là con gái tôi, nó gả cho ai không đến lượt mấy người tới khoa tay múa chân!”
“Hôm nay, lời đã nói đến đây rồi, vậy tôi sẽ chính thức thông báo cho mấy người một tiếng.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cả nhà chúng tôi tách rời khỏi nhà họ Tần, từ nay về sau cắt đứt tất cả mọi quan hệ cùng với mấy người, sống chết của chúng tôi không cần mấy người bận tâm!”
“Ngoài ra, làm phiền mấy người chiết khấu hai mươi phần trăm cổ phần của chúng tôi trong Tập đoàn Tân Cường cho chúng tôi, nếu không, chúng ta hẹn gặp trên tòa!”
Xì xào!
Sau khi bà ấy nói dứt lời, xung quanh liền nổi lên một tràng cảm thán, tất cả mọi người đều không ngờ được bà ấy lại dám nói ra những lời như vậy.
Thế này là định tách rời hoàn toàn khỏi nhà họ Tần rồi sao?
Ngay cả Lăng Túc Nhiên cũng cảm thấy ngạc nhiên, anh cũng không ngờ được rằng Thẩm Kiều Tam lại có dũng khí như vậy.
“Cô…” Tần Trung Thiên lại bị làm cho tức giận đến cả người run lên, sau khi chỉ vào người Thẩm Kiều Tam nói được một chữ thì phun ra một ngụm máu.
“Bố!”
“Ông nội!”
“Ông ngoại!”
Trong phòng nổi lên một tràng tiếng kêu kinh ngạc.
“Các… các người cút ra ngoài hết cho tôi!” Tần Trung Thiên lấy một tờ khăn ướt lên lau khóe miệng rồi tức giận hét lớn.
“Bố yên tâm, chúng con lập tức đi ngay, bố cho rằng con muốn ở lại chỗ này à? Con đến cả nhìn thấy mấy người nhiều hơn một giây cũng không muốn!” Thẩm Kiều Tam trả lời.
“Kiều Tam, bà bình tĩnh một chút, nói ít vài câu đi.
” Tần Doanh Bác nhìn về phía Thẩm Kiều Tam với sắc mặt không tốt rồi nói.
“Ông im miệng cho tôi!” Thẩm Kiều Tam hét lên: “Ông chính là cái đồ bỏ đi, gả cho ông, tôi đúng là xui xẻo tám kiếp!”
“Mấy năm nay, cái gọi là “người làm chủ gia đình” này của ông đã làm được gì cho mấy mẹ con chúng tôi?”
“Bọn họ cưỡi trên đầu trên cổ chúng ta mà * vào, ông ngay cả một cái rắm cũng không dám đánh!”
“Nếu như ông không muốn tách quan hệ với bọn họ, tôi không ép buộc ông, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn, tôi dẫn theo hai đứa con gái và Nhụy Lam sẽ sống tốt hơn bây giờ nhiều!”
“Mẹ!” Tần Nhã Khiết hét lên một câu: “Mẹ đừng tức giận, chuyện này không phải do bố!”
“Không phải do ông ấy thì do ai! Nếu như ông ấy có một chút khí phách của đàn ông thì chúng ta đã không rơi vào bước đường ngày hôm nay!” Thẩm Kiều Tam tức giận đáp lại.
“Kiều Tam, là tôi có lỗi với bà và các con!” sau khi Tần Doanh Bác nặng nề thở ra một hơi, ánh mắt chợt lóe lên một tia kiên quyết.
Sau đó ông ấy nhìn về phía Tần Trung Thiên rồi nói: “Bố, cảm ơn bố đã sinh ra con và nuôi dưỡng con, ơn sinh thành dưỡng dục này, con sẽ