Mọi chuyện đã đi đến nước này nên dù có ngu ngốc thế nào thì Tiêu Ngọc My cũng sẽ đoán được thân phận của Lăng Túc Nhiên.
Dựa trên những thông tin mà cô ta có được thì trong số những vị Tuần phủ của Ảnh Môn, người có bản lĩnh nhất chính là Thương Lang nhưng tu vi của anh ta cũng chỉ ở mức Chiến tôn sơ thành hậu kỳ cảnh mà thôi.
Còn theo những chiêu thức mà Lăng Túc Nhiên vừa khai triển thì ít nhất anh cũng đạt trên mức Chiến tông rồi.
Trên dưới Ảnh Môn, ngoại trừ người đứng đầu Ảnh Môn ra thì còn ai có thể đạt được tu vi này nữa?
Nghĩ tới đây, cả người cô ta không khống chế được mà khẽ run lên, trên mặt cũng hiện ra vẻ kinh hãi, trong lòng thì hối hận vô cùng, nếu sớm biết Ngài sứ giả đang ở Thân Khởi thì dù cho cô ta mười cái lá gan thì cô ta cũng không dám bén mảng tới đâu.
Đúng là tự mình tìm đường chết mà.
Phịch! Phịch! Phịch!
Nghe Tiêu Ngọc My nói thế thì đám thành viên cốt cán nhà họ Phương thi nhau sụp đổ, cả người run rẩy cả lên còn trên mặt thì tràn ngập vẻ kinh sợ.
Người này là Ngài sứ giả đấy ư?
Người nhà họ Phương xong đời rồi.
"Cô có biết lý do vì sao mà Ảnh Môn tìm đến nhà họ Phương không?" Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Tiêu Ngọc My rồi hỏi: "Phương Đạt Nam đã nói rõ nguyên nhân cho cô nghe chưa?"
Lúc anh nói chuyện tỏa ra khí thế uy hiếp, trấn áp vô cùng dồi dào, bao trùm lên đối phương.
Dưới khí thế mạnh mẽ như vậy, tất cả mọi người bao gồm cả Tiêu Ngọc My đều có cảm giác nghẹt thở như thể đang bị một ngọn núi đè xuống người.
"Tôi..." Cả người Tiêu Ngọc My run lên, trong mắt thoáng qua vẻ hốt hoảng.
"Nhìn vẻ mặt này của cô thì chắc là cô đã biết người nhà họ Phương cấu kết với Âm Hư Tông từ lâu rồi nhỉ?" Hai mắt Lăng Túc Nhiên khẽ nheo lại: "Hay nói đúng hơn thì đây chính là chỉ thị của tài phiệt Tiêu Thiết các người?"
"Không...!Không phải vậy đâu..." Tiêu Ngọc My lại giật mình thêm lần nữa: "Tôi...!Nhà họ Tiêu chúng tôi không biết chuyện này..."
"Cô Tiêu..." Nghe thấy cô ta nói vậy thì Phương Đạt Nam kêu lên ngay lập tức.
Dĩ nhiên là ông ta thừa biết Tiêu Ngọc My đang muốn vứt bỏ nhà họ Phương.
"Nếu ông dám nói nhảm thêm một câu nào nữa thì tôi sẽ san phẳng chín đời nhà họ Phương của ông luôn đấy!" Tiêu Ngọc My nghiến răng nghiến lợi mà quát lên.
"Cô..." Phương Đạt Nam há miệng định nói thêm mấy câu nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, ông ta tin câu này của Tiêu Ngọc My tuyệt đối không chỉ là hù dọa.
"Cô coi tôi là đứa trẻ ba tuổi à?" Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Tiêu Ngọc My rồi nói bằng giọng hờ hững.
"Tôi...!Chúng tôi chỉ nghe nói nhà họ Phương có thông đồng với Âm Hư Tông...!Nhưng chuyện này...!tuyệt đối không phải do nhà chúng tôi xúi giục..." Tiêu Ngọc My lại run rẩy mở miệng nói.
Dĩ nhiên là cô ta không dám nhận bừa, nếu thừa nhận chuyện này thì chắc chắn phạm phải tội lớn.
Từ mười năm về trước, Âm Hư Tông đã bị coi là tà giáo, nếu tài phiệt Tiêu Thiết thông đồng với Âm Hư Tông thì cả đám sẽ chết chùm, tuyệt đối sẽ dấy lên sự căm phẫn của người dân.
"Đã biết họ thông đồng với Âm Hư Tông mà cô còn dám chạy tới Thân Khởi để ngăn cản Ảnh Môn xử án, ai cho cô lá gan này vậy?" Giọng nói của Lăng Túc Nhiên bắt đầu trở lên lạnh lùng.
"Xin...!Xin lỗi...!Tôi sai rồi...!Mong lần này anh tha lỗi cho tôi, lần sau tôi không dám làm thế nữa..." Tiêu Ngọc My vội vàng dập đầu xin tha.
"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi." Lăng Túc Nhiên nói tiếp: "Không phải cô cả của tài phiệt Tiêu Thiết là Tiêu Linh Tuyết à? Từ khi nào mà đến lượt cô thế?"
"Tôi...!Chị ta..." Trong mắt Tiêu Ngọc My thoáng qua vẻ bối rối thêm lần nữa.
"Nói!" Lăng Túc Nhiên trầm giọng.
"Tôi...!Bác tôi bị tước chức vị phiệt chủ từ lâu rồi, thế nên chị ta..." Tiêu Ngọc My trả lời bằng giọng run rẩy.
Khí thế uy nghiêm nồng nặc trên người Lăng Túc Nhiên lại tăng thêm một phần, anh hỏi bằng giọng lạnh như băng: "Vậy hiện giờ họ đang ở đâu?"
"Vẫn...!Vẫn ở trong khuôn viên nhà họ Tiêu nhưng...!nhưng đã bị loại ra khỏi đội ngũ thành viên cốt cán của gia tộc, chỉ được xem là dòng thứ thôi..."
"Các người tốt đẹp thật đấy!" Trong mắt Lăng Túc Nhiên thoáng qua vẻ tàn khốc.
Thình thịch!
Anh vừa nói dứt lời thì một trận kình phong quét ra từ bàn tay anh, đánh Tiêu Ngọc My bay thẳng ra ngoài.
Phụt!
Đập người xuống đất, Tiêu Ngọc My há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi bình tĩnh lại, dường như đã phát giác ra điều gì đó nên Tiêu Ngọc My quát ầm lên bằng vẻ dữ tợn: "Anh...!Anh đoạt tu vi của tôi?"
Cô ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng bản thân chỉ có thể