“Doanh Bác, Kiều Tam, cứ nhận lấy đi!” Ông Vương cũng lên tiếng.
“Cám ơn ông Vương, tấm lòng thì chúng tôi nhận rồi, còn tiền thì thực sự không cần đâu, các người mau lấy lại đi.
” Thẩm Kiều Tam hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
Thực ra, đối với bà ấy lúc này mà nói, số tiền này chắc chắn là một sự cám dỗ lớn.
Trong tiềm thức, bà ấy rất muốn nhận lấy, mấy trăm triệu đủ để gia đình bà ấy chi tiêu trong hai năm.
Tuy nhiên, sau khi trong lòng đấu tranh một hồi, vẫn là cưỡng lại được sự cám dỗ.
Lăng Túc Nhiên ở bên cạnh sau khi nghe thấy lời nói của hai vợ chồng Tần Doanh Bác thì trong ánh mắt loé lên sự tán thành.
Những người hàng xóm thấy hai vợ chồng Tần Doanh Bác thực sự không muốn nhận tiền thì cuối cùng cũng không cố chấp nữa, sau một hồi hết lòng cảm ơn thì lần lượt chào tạm biệt rời khỏi.
Ngay sau đó thì cả nhà bước vào lại trong nhà.
“Anh rể, chuyện này là do anh làm sao?” Vừa mới bước vào nhà thì Tần Nhã Lệ nhìn Lăng Túc Nhiên hỏi: “Anh lại quen biết với một người lợi hại như vậy sao?”
“Không!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu nói: “Người bạn mà anh quen biết chỉ là một nhân viên bình thường trong bộ phận bất động sản mà thôi.
”
“Anh tưởng em là con nít ba tuổi sao? Một nhân viên bình thường có thể làm cho nhà phát triển ra nhiều máu như thế sao?” Tần Nhã Lệ bĩu môi.
“Vậy thì anh không biết rồi, anh chỉ nhờ bạn nhắc nhở nhà phát triển một câu, đừng có làm lớn chuyện mà thôi.
” Lăng Túc Nhiên dừng lại một hồi rồi nói thêm.
“Có thể nói không chừng là nhà phát triển cắn rứt lương tâm!”
“Anh đã từng thấy qua nhà phát triển nào mà có lòng tốt như vậy không? Không những trả đủ giá chênh lệch mà còn tặng thêm sáu trăm triệu?” Tần Nhã Lệ hiển nhiên là không tin lời nói của Lăng Túc Nhiên.
Hai vợ chồng Tần Doanh Bác và Tần Nhã Khiết, cả ba người đều dùng ánh mắt có ma mới tin nhìn lấy Lăng Túc Nhiên.
“Ơ… Thế thì anh không rõ rồi.
” Lăng Túc Nhiên nhún vai.
“Thôi đi, đừng nhắc chuyện này nữa, mặc kệ có lý do gì, dù sao đây cũng là một chuyện tốt, không phải sao?”
“Nhưng mà…” Tần Nhã Lệ lại mở miệng.
Cốc! Cốc! Cốc!
Chính vào lúc này, có tiếng gõ cửa.
“Là anh? Anh lại đến đây muốn làm gì?” Tần Nhã Lệ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy tên đầu trọc hôm qua, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng.
“Cô Tần, đừng hiểu lầm, tôi cố tình đến đây để xin lỗi.
” Tên đầu trọc dẫn hai người tuỳ tùng đi vào nhà.
Đầu tiên, anh ta theo bản năng liếc mắt nhìn Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam, và có một nỗi kinh hoàng sâu sắc loé lên trong mắt anh ta.
Ngay sau đó liền quỳ xuống với cả nhà Tần Doanh Bác: “Xin lỗi mọi người, chuyện ngày hôm qua là do tôi khốn nạn, xin mọi người đừng trách cứ…”
“Anh đứng dậy trước đi rồi nói!” Tần Nhã Khiết hít một hơi thật sau rồi nói tiếp.
“Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đi kiếm ông chủ của các anh? Khiến cho thái độ của các anh lại có sự thay đổi lớn như vậy?”
“Xin trả lời cô Tần, không có ai đi kiếm ông chủ của chúng tôi cả.
” Đầu trọc sau khi từ dưới đất đứng lên và nói.
“Ông chủ của chúng tôi tối qua đã đến thành phố họp một cuộc họp chuyên mục liên quan đến việc phá dỡ.
”
“Tại buổi họp, các lãnh đạo liên quan đã nghiêm trọng chỉ ra sẽ nghiêm ngặt kiểm tra việc đền bù phá dỡ, ông chủ lo lắng nghiệp chủ sẽ làm ầm ĩ nên mới đưa ra quyết định này.
”
“Vậy tại sao các hàng xóm đều đến cám ơn gia đình chúng tôi?” Tần Nhã Khiết tiếp tục hỏi.
“Trong bộ phận đó có một nhân viên họ Lưu, anh ta nói anh ta quen biết với gia đình các cô.
” Đầu trọc khẽ dừng lại rồi nói tiếp.
“Anh ta đã nhắc nhở ông chủ của chúng tôi, rằng tốt nhất gửi thêm một khoản đền bù tinh thần cho các nghiệp chủ, để tránh xảy ra chuyện.
”
Sau khi nói xong thì nhận một cái túi từ một người tuỳ tùng ở phía sau.
“Đây là tiền bồi thường sáu trăm triệu của cô Tần các người, nếu các người muốn bán căn nhà này thì chúng tôi sẽ mua lại với giá thị trường.
”
“Nếu không muốn bán, thì các người cứ ở trước, đến khi tiểu khu này chính thức phải phá dỡ thì tôi sẽ tìm cho các người một nơi ở tạm thời, đến khi ngôi nhà ở bên đây xây xong thì các người lại dọn về.
”
“Có chuyện tốt như vậy sao?” Tần Nhã Lệ hỏi.
“Đây là chuyện nên làm! Cô Tần, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi về trước!”
Đầu trọc đặt cái túi xuống đất, cúi đầu chào một lần nữa rồi vội vàng bước ra ngoài.
Anh ta đến một phút cũng không muốn ở lại lâu, sợ bản thân sẽ nói sai gì đó.
Sau khi ra khỏi cửa, cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Họ