“Chết đi.
” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói một câu, tùy ý giơ tay lên đánh ra một chưởng, tiếng xé gió cũng nổi lên theo.
Uỳnh.
Một tiếng nổ trầm đục bùng lên, trong không trung tuôn ra một màn sương máu, không còn sót lại bất cứ mảnh vụn nào, đao lớn đã bị cắt thành hai đoạn, loảng xoảng rơi trên mặt đất.
Ngay tiếp sau đó, xung quanh bốn phía truyền đến âm thanh nôn mửa, không ít người vừa mới ăn cơm xong đã nôn toàn bộ thức ăn trong bụng ra ngoài.
Ngay cả người mà Lục Quốc Trường dẫn theo, từng người từng người ai cũng mang vẻ mặt kinh hãi, cả người không khỏi run lên.
Cường giả cấp Chiến Sư vậy mà lại giống như những con kiến.
Quá mạnh mẽ.
“Quay về nói với Lạc Bảo Vũ, Đông Lưu phải tăng cường phòng vệ, nếu như lại có chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa, tôi không chỉ làm như vậy đâu.
”
Lời nói vừa dứt, bóng dáng Lăng Túc Nhiên đã ở bên ngoài quán ăn.
“Tuân mệnh!” Lục Quốc Trường xoay người khom lưng đáp lại.
Vài phút sau, Lăng Túc Nhiên quay trở lại trên xe, lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Quang Hải.
“Cậu Lăng.
” Điện thoại vang lên một tiếng, Thẩm Quang Hải đã nhấc máy.
“Đã nghe nói về Hoàn Vũ Chi Tâm chưa?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
Trước bữa tiệc, anh còn đang vắt óc suy nghĩ xem nên chuẩn bị lễ vật gì để cầu hôn Tần Nhã Khiết.
Vừa rồi anh lại nghe thấy Châu Thanh Thảo và Tào Quế Anh nói tới chuyện này, trong lòng anh bèn nổi lên ý tưởng.
“Hoàn Vũ Chi Tâm sao?” Thẩm Quang Hải hơi sửng sốt một lát: “Cậu Lăng, sao tự nhiên anh lại có hứng thú với thứ này thế?”
“Bớt nói lời vô nghĩa đi, rốt cuộc có biết hay không?” Lăng Túc Nhiên đáp lại nói.
“Đương nhiên có rồi.
” Thẩm Quang Hải cười cười mở miệng nói: “Là chuẩn bị cho chị dâu tương lai có đúng không?”
Sau khi nói xong, lại dừng một chút rồi tiếp tục: “Nghe nói ba ngày sau sẽ xuất hiện ở triển lãm tham quan của Thành phố Hải Trung.
”
“Cậu nghĩ cách lấy cho tôi vài tấm vé khách mời của triển lãm tham quan đi.
” Sau khi Lăng Túc Nhiên suy nghĩ đã nói ra lời dặn dò.
“Mặt khác, tìm người đi tìm hiểu một chút về tình hình công ty đối phương, sắp xếp một phần tài liệu thông tin gửi cho tôi.
”
“Cậu Lăng, anh sẽ không thật sự chuẩn bị quyết định lấy chiếc vòng cổ này đó chứ?” Thẩm Quang Hải lại sửng sốt.
“Theo như những gì tôi được biết, công ty đối phương hoàn toàn không định bán chiếc vòng cổ này ra ngoài, chỉ là làm triển lãm tham quan toàn cầu mà thôi.
Tôi từng nghe thấy có người nói, từng có người ra giá mười mấy tỷ mà đối phương cũng không bán đi.
”
“Đi xem xét một chút rồi nói sau.
” Lăng Túc Nhiên lại lên tiếng.
“Được rồi.
” Thẩm Quang Hải cao giọng đáp lại.
Reng reng reng.
Lăng Túc Nhiên vừa mới cúp điện thoại thì di động lại đổ chuông.
Anh cầm lấy nhìn thoáng, là điện thoại của Tần Nhã Khiết gọi tới.
“Nhã Khiết, em sẽ không nói cho anh biết nhanh như vậy đã kết thúc rồi chứ?” Sau khi chọn nút nhận cuộc gọi, Lăng Túc Nhiên mỉm cười ảm đạm.
“Lăng Túc Nhiên, ba người chúng em đang đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ, có mấy người đàn ông vẫn luôn đi theo bắt chuyện với chúng em, chúng em không để ý tới bọn họ.
” Giọng điệu của Tần Nhã Khiết rõ ràng rất căng thẳng gấp gáp.
“Em lo là sẽ xảy ra chuyện, nếu như anh thuận tiện có thể qua đây một lát được không?”
“Ừ.
” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên hơi nheo lại: “Em gửi cho anh địa chỉ cụ thể, anh lập tức sẽ qua đó.
”
“Được.
” Tần Nhã Khiết đáp lại một tiếng sau đó cúp điện thoại.
Không tới một phút đồng hồ địa chỉ đường dành riêng cho người đi bộ đã được gửi tới cho anh.
Kít.
Lăng Túc Nhiên thiết lập chỉ dẫn, sau đó nhấn chân ga rời đi.
Cùng lúc đó.
Ba người Tần Nhã Khiết đang ngồi ở cửa một tiệm trà sữa bên lề đường cho người đi bộ.
“Mấy tên khốn kia lại qua đây rồi.
” Tào Quế Anh nhìn về phía sáu bảy người đàn ông bộ dáng cao to vạm vỡ đang đi tới gần ba người các cô, vô cùng tức giận nói.
“Không sao, đừng lo lắng, tớ đã gọi điện cho chồng tớ rồi, chắc là anh ấy sẽ qua đây rất nhanh thôi.
” Tần Nhã Khiết xinh đẹp duyên dáng, hơi hơi chau mày, mở miệng nói.
“Mấy chị em xinh tươi, đi mệt rồi chứ? Có muốn đi theo bọn anh tới câu lạc bộ uống chút rượu hay không?” Một tên đầu trọc lốc cầm đầu đám đàn ông nhìn về phía ba cô gái, mở miệng nói.
Ánh mắt của đám đàn ông không hề kiêng dè điều gì, quét một lượt đánh giá ba người Tần Nhã Khiết, trong mắt hiện ra sự dâm tà vô tận.
Nhất là khi nhìn đến Tần Nhã Khiết khiến cho bọn họ có một loại cảm giác xúc động hận không thể lập tức nhào vào cô.
Đã nhìn quen với kiểu phụ nữ phong trần nồng đậm mùi son phấn, cho nên những cô gái xinh xắn thanh thuần đẹp nghiêng nước nghiêng thành giống như Tần Nhã Khiết đương nhiên có một sức hấp dẫn cực kỳ lớn với bọn họ.
“Chúng tôi không quen biết các anh, phiền các anh đừng có tới quấy rầy chúng tôi nữa.
” Châu Thanh Thảo cau mày lớn tiếng nói.
“Không biết cũng không sao cả, cùng nhau uống vài chén rượu là sẽ quen ngay thôi.
” Tên đầu trọc liếm liếm đôi môi khô khốc.
“Các anh còn làm như vậy chúng tôi sẽ báo cảnh sát.
” Tào Quế Anh tức giận cao giọng.
“Ha ha, báo cảnh sát sao?” Tên đầu trọc cười nói: “Cảnh sát mà tới đây thì các cô nói cái gì? Nói chúng tôi muốn mời các cô đi uống rượu, cho nên các cô đã báo cảnh sát à?”
“Thanh Thảo, Quế Anh, chúng ta đi thôi.
” Đôi mày thanh tú của Tần Nhã Khiết