Thời gian hai ngày trôi qua thật nhanh.
Hôm nay, là ngày Hoàn Vũ Chi Tâm được tiến hành trưng bày ở thành phố Hải Trung.
Buổi sáng mười giờ, Lăng Túc Nhiên cùng Lục Tần Nam và Phán Quan lái xe tới thành phố Hải Trung.
Còn về Thẩm Quang Khải, sáng ngày hôm trước đã tới Giang Linh, bận đi phát thiệp mời rồi.
“Đại ca, nhà Thẩm Bàn Tử ở thành phố Hải Trung này phải không?” Phán Quan hỏi sau khi khởi động xe.
Anh ta với Thẩm Quang Khải vốn cũng không thân lắm, cho nên chuyện của Thẩm Quang Khải cũng không biết rõ lắm.
“Không phải!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu: “Người nhà họ Thẩm ở Thủ Đô!”
“Ồ?” Phán Quan hơi ngạc nhiên: “Vậy sao anh ta lại làm ăn ở thành phố Hải Trung chứ?”
“Mấy năm trước, trong nhà họ Thẩm có biến, cả dòng họ của bố anh ta đều bị trục xuất khỏi nhà họ Thẩm.
Năm đó anh ta xém chút nữa là chết trong tay tên sát thủ mà gia đình phái tới.” Lăng Túc Nhiên trả lời “Chuyện là vậy sao? Tên nhóc này xem ra cũng không tồi đấy chứ, có thể vực dậy nhanh như vậy!” Phán Quan ngạc nhiên: “Tập đoàn Tứ Hải của anh ta ở Hải Trung này đã xếp vào top 3 rồi, so với top 2 thì không thể phân nổi cao thấp!”
“Anh đừng có nói nhảm nữa, anh không thấy là ai đứng đằng sau chống đỡ cho anh ta sao!” Lục Tần Nam chán nản mà nói.
“Nghĩa là sao?” Phán Quan mơ hồ: “Đại ca, người đứng đằng sau Thẩm Bàn Tử, chẳng lẽ là anh sao?”
“Chứ còn gì nữa!” Lục Tần Nam trả lời lần nữa.
“Thì ra là thế!” Vẻ mặt Phán Quan như đã tỉnh ngộ: “Tôi nói mà, chỉ có mấy năm ngắn ngủi như vậy, làm sao anh ta có thể làm tập đoàn Tứ Hải lớn mạnh như thế chứ!”
“Năng lực về mọi mặt của Thẩm Bàn Tử đều rất tốt, tôi chỉ là đầu tư cho anh ấy một chút kinh phí thôi.
Những việc kinh doanh khác đều là tự lực cánh sinh cả!” Lăng Túc Nhiên cười.
“Đúng rồi, đại ca.
Nghe nói lúc trước Thương Lang và Hàn Tuyết đều đã đạt đến cảnh giới Chiến Thần viên mãn!” Phán Quan đột nhiên nhớ ra chuyện này.
“Khi nào anh rảnh thì chỉ cho tôi với.
Nếu không thì bị hai người họ cười vào mặt mất!”
“Hai người bọn họ đều là người nghiện võ công, ngoài việc phá án ra thì chính là tập luyện, đâu có giống cậu? Suy tư quá nhiều, cậu không tụt dốc thì còn ai tụt dốc nữa chứ!” Lăng Túc Nhiên nhìn anh ta.
“Chẹp, cơ mà dù gì hai người đó đúng là trời sinh một cặp đấy.
Cả ngày chỉ biết mỗi luyện tập thôi!” Phán Quan giật giật khóe môi tiếp tục nói.
“Chỉ là tôi cũng chăm chỉ mà.
Chỉ là mắc kẹt ở Bình Cảnh đó mãi không thể vượt ra được, tôi cảm thấy phát điên luôn!”
“Trong võ công, cố gắng quan sát mới tới được thành công, kỵ nhất là nóng nảy.
Háo hức thành công chỉ có thể nhanh chóng bị phản tác dụng!” Lăng Túc Nhiên trả lời.
“Cấp bậc tu luyện và kỹ năng võ công bổ trợ cho nhau, nâng cao cấp bậc có thể tăng sức mạnh cho uy lực của kỹ năng võ công.
Ngược lại, việc nâng cao kỹ năng võ công cũng có tác dụng quan trọng cho cấp bậc tu luyện.”
“Hãy vứt bỏ những suy nghĩ về việc phá vỡ cảnh giới trong tâm trí của cậu đi, tập trung tu luyện cuốn Lãnh Nguyệt Đao Pháp phần hai để đến cảnh giới Viên Mãn đi.
Rồi nút thắt đó sẽ tự nhiên được nới lỏng thôi!” Trong Lãnh Nguyệt Đao Pháp có ba phần là phần một, phần hai và phần ba.
Những người tu luyện khác nhau chỉ có thể luyện tập với phần tương ứng với nó.
Nếu như cấp bậc không đạt mà cưỡng ép bản thân luyện tập thì rất dễ bị phản tác dụng.
Trong phần hai của quyển Lãnh Nguyệt Đao Pháp, chỉ có người ở cấp bậc Chiến Thần mới có thể điều khiển.
Cho nên trong Ảnh Môn chỉ có năm người tiên phong giỏi nhất đang tu luyện, còn về những học môn khác của Ảnh Môn chỉ có thể luyện phần một.
“Đã rõ!” Phán Quan gật đầu mạnh, một sự kiên trì lóe lên trong ánh mắt anh ta.
Sau một hồi im lặng, anh ta nhìn về phía Lục Tần Nam trên ghế lái phụ: “Anh Lục, bây giờ anh đang tu luyện gì thế? Tiết lộ tí cho tôi nghe xem nào?”
“Anh đoán xem?” Lục Tần Nam cười.
“Chí ít cũng là sau cảnh giới Chiến Thần viên mãn nhỉ?” Phán Quan suy nghĩ chốc lát rồi nói.
“Cậu cũng xem thường Lục Tần Nam quá rồi đó!” Lăng Túc Nhiên bật cười.
“Đường đường là Phó Đốc Soái của chiến đội Huyết Ảnh, nếu như bây giờ vẫn còn ở cảnh giới Chiến Thần thì sớm đã bị bọn Thanh Long nhảy lên vị trí này từ lâu rồi!” Xí! Phán Quan thầm hít một hơi sâu, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Sau đó, là vẻ mặt của sự ngưỡng mộ ghen tị lẫn oán hận: “Thật là quá biến thái rồi!” Tầm