Hoàng đồng học thụ sủng nhược kinh, hai tay cậu cầm cà phê, con mắt tròn xoe, hỏi bạn cùng bàn: “Ai cho tớ á?”
Bạn cùng bàn liếc cậu một cái: “Đừng hỏi nhiều như vậy, uống nhanh đi.”
Hắn không nói, Hoàng đồng học trong đầu có suy đoán nhiều hơn nữa cũng không thể biết, nên không uống.
Bạn cùng bàn thấy cậu bất động, cau mày không nhịn được nói: “Là tôi là tôi, tôi mua, nhiều chuyện thế.”
Thái độ của hắn rất không tốt, nhưng Hoàng đồng học vẫn nở nụ cười.
Học chung hơn hai tháng, Hoàng đồng học có chút thăm dò tính cách bạn cùng bàn, đúng là không phải người ôn hòa gì, không thích lo chuyện bao đồng, không có kiên trì, khuyết điểm rất rõ ràng, thế nhưng Hoàng đồng học cũng không ngại, bởi vì khi cầm trong tay lon cà phê cậu cảm thấy, bạn cùng bàn chính là điển hình của nói năng chua ngoa nhưng trong lòng mềm yếu.
Hai hôm nay Hoàng đồng học hơi bị cảm, lên lớp luôn cảm thấy lạnh, chắc là bạn cùng bàn phát hiện, cho nên mới mua cho cậu cà phê nóng.
“Cảm ơn.” Hoàng đồng học thẹn thùng nói, “Cảm ơn nha.”
Bạn cùng bàn liếc mắt nhìn cậu, giơ tay gãi một chút tóc, không nói thêm gì nữa, cúi đầu bắt đầu đọc sách.
Hoàng đồng học đem lon cà phê này đặt ở bên cạnh túi bút, cậu không nỡ uống.
Cứ như vậy, mãi cho đến tan học buổi tối, cà phê vẫn được đặt ở nơi đó.
Bạn cùng bàn nói: “Cậu có thể uống đi hay không hả?”
“A?” Hoàng đồng học sợ hãi nói, “Nhưng mà tớ......”
“Nhanh lên một chút, nhìn cậu uống xong tôi sẽ đi.”
Hoàng đồng học đỏ mặt, nhếch miệng, có chút không đành lòng mà mở lon cà phê, một hơi uống cạn sạch.
Nhìn cậu uống xong, bạn cùng bàn yên tâm, không nói hai lời, đeo cặp sách rời đi.
Rất nhanh, phòng học lại chỉ còn một mình Hoàng đồng học, cậu viết xong bài tập rồi chạy đi rửa tỉ mỉ lon cà phê, sau đó dùng giấy lau khô, bỏ vào trong cặp sách.
Mấy ngày sau đó, Hoàng đồng học phát hiện bạn cùng bàn bắt đầu đối xử cực kỳ tốt với cậu.
Cũng không phải về mặt chuyển biến thái độ, mà là thường thường sẽ chăm sóc cậu.
Chả hạn như lúc cậu trực nhật bạn cùng bàn sẽ kêu Hồ Thuật cùng hỗ trợ,
trong lớp có người hỏi tìm cậu hai người kia cũng sẽ đứng ra bảo vệ cậu, còn nữa là, chiều nào đó sẽ có một lon cà phê, có lúc còn có thể cùng ra ngoài ăn đồ ăn vặt.
Hoàng đồng học cảm thấy bất an, hỏi bạn cùng bàn: “Gần đây cậu sao thế?”
Bạn cùng bàn không để ý tới cậu, còn Hồ Thuật thối mặt nói: “Tao thực sự là nợ mày mà.”
Không chỉ là bạn cùng bàn và Hồ Thuật khác thường, còn có cả học trưởng nữa.
Trước đây mỗi ngày đều sẽ tìm Hoàng đồng học, học trưởng đã lâu không để ý cậu nữa, coi như tình cờ gặp ở trường học, đối phương cũng sẽ như không quen biết, đi qua bên cạnh cậu.
Hoàng đồng học không dám lên tiếng chào hỏi anh trước, bởi vì mỗi lần gặp đều thấy rất nhiều người đi theo bên cạnh anh.
Nhìn học trưởng được đối xử như “chúng tinh phủng nguyệt”, Hoàng đồng học chỉ có thể né tránh, sau đó đứng xa xa nhìn.
Cậu phát hiện, mấy ngày nay học trưởng đều mặt lạnh, tựa như cả người tản ra hàn khí, ngày vốn càng ngày càng lạnh, bên cạnh anh càng lạnh hơn.
Hoàng đồng học nhìn bộ dáng này của anh, lại càng không dám đến gần.
Có lúc nhìn thấy tiết thể dục của lớp 12, ngồi ở trong phòng học Hoàng đồng học sẽ thất thần, lén lút nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có một lần, cậu nhìn thấy học trưởng đang chơi bóng rổ, không biết tại sao đột nhiên bắt đầu đánh nhau với người khác.
Đó là lần đầu tiên Hoàng đồng học nhìn thấy học trưởng đánh nhau, lúc hai nhóm người đánh nhau, cậu nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.