Lúc Hoàng đồng học tắm, khóa cửa không cho học trưởng vào cùng, cậu vẫn còn thẹn thùng lắm.
Đàm Tử Dực ngồi xổm ngay ở cửa vừa vuốt ve mèo vừa cười, anh nói: “Sao lúc nãy còn để anh nhìn hết cơ mà?”
Hoàng đồng học xấu hổ không dám hé răng, cúi đầu tắm xong lại phát hiện ra không có quần áo.
Cậu đem cửa phòng tắm hé ra một khoảng nhỏ, chột dạ nói: “Học trưởng, cho em mượn một bộ quần áo được không?”
“Chỉ cần quần áo thôi sao?” Đàm Tử Dực đứng lên cười hỏi, “Thế còn quần lót?”
Hoàng đồng học cắn cắn môi, không nói lời nào.
Đàm Tử Dực biết trêu thế là đủ, không đùa cậu nữa, đi lấy một bộ áo quần ngủ và quần lót sạch sẽ, đưa cho người ở bên trong.
Hoàng đồng học mặc quần áo xong xuôi thì đi ra, trừng mắt nhìn học trưởng, ngồi xổm luôn xuống chơi với con mèo.
Đàm Tử Dực ngồi xổm ở bên cạnh cậu, khóe mắt mang theo ý cười hỏi cậu: “Anh như là bị thất sủng trong nháy mắt rồi ấy?”
“Hả?” Hoàng đồng học không hiểu gì.
“Em xem, hai chúng ta mới vừa làm xong loại chuyện đó, em lại không để ý đến anh nữa, có phải anh làm không tốt?”
Hoàng đồng học ngay lập tức đỏ từ vành tai đến cổ, vuốt ve mèo nhằm giảm bớt cảm giác xấu hổ của mình: “Không, không phải mà......”
“Vậy làm sao em không thèm nhìn anh một chút?”
“Em...... Xấu hổ.”
Đàm Tử Dực cười, đột nhiên ôm chầm lấy người hôn một cái, sau đó đứng dậy tiến vào phòng tắm.
Hoàng đồng học ngồi xổm ở cửa cùng Đại Hoàng, nghe người kia tắm, chờ Đàm Tử Dực tắm xong, tiếng nước dừng lại, cậu lập tức ôm lấy con mèo chạy sang phòng khách, làm bộ vừa nãy chả có chuyện gì xảy ra.
Hoàng đồng học tuy rằng lén lén lút lút lên kế hoạch không ít chuyện, cũng xem không ít thứ không thích hợp cho thiếu nhi, nhưng tận trong xương vẫn là một
nam sinh dễ ngượng ngùng.
Sau khi cùng học trưởng làm mấy việc như thế, giờ chỉ thở một cái thôi cũng cảm thấy thẹn thùng.
Đàm Tử Dực tắm xong lau tóc đi ra, lại đứng ở ngay trước mặt cậu, khom lưng, dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, môi hôn một cái.
Hoàng đồng học ngừng thở nhìn anh, lại thấy Đàm Tử Dực cười không ngừng.
“Làm gì mà như gặp đại địch vậy?” Đàm Tử Dực ngồi bên cạnh cậu, “Ngày hôm nay không làm với em đâu.”
Hoàng đồng học nuốt nước miếng, mũi nóng bừng, ôm Đại Hoàng không lên tiếng.
“Vẫn còn thẹn thùng à?” Đàm Tử Dực xoa xoa mái tóc ướt nhẹp của cậu, “Em rồi sẽ quen thôi, sau này hai chúng ta là một đôi rồi, hôn môi cùng chuyện đó cũng là chuyện thường tình.”
“Thường tình?” Hoàng đồng học kinh ngạc nhìn về phía anh.
Đàm Tử Dực cười: “Đúng vậy, em không muốn à?”
“A......” Hoàng đồng học lại thu hồi tầm mắt, không nhìn học trưởng, chỉ nhìn con mèo, “Không phải ạ.”
“Vậy thì tốt, ” Đàm Tử Dực nói, “Chuyện đó em cũng không có kinh nghiệm, như vậy đi, thừa dịp mấy ngày nghỉ này, hai chúng ta học tập một chút, có điều phải đợi đến khi anh thi xong quay về, ngày mai anh phải về trường rồi.”
Hoàng đồng học mỉm cười.
“Nếu không em về cùng anh nhé?” Đàm Tử Dực nói, “Mẹ em ở bên đó vẫn ổn đúng không? Nếu không có vấn đề, em theo anh đi.”