Tả Xu Tĩnh ngồi bên cạnh Ôn Xảo Giai, thỉnh thoảng lại vươn tay đắp chăn cho Ôn Xảo Giai.
Ôn Xảo Giai lặng lẽ nói: "A Tĩnh, a nương hơi nóng, không cần đắp nữa."
Tả Xu Tĩnh: "... Ồ... Được..."
Nàng lại lặng lẽ kéo chăn thấp xuống một chút.
Ôn Xảo Giai giả bệnh vô cùng khó chịu, nhưng vì nữ nhi yêu quý của mình nên cũng không còn cách khác. Thấy sắc trời cuối cùng cũng tối dần, Ôn Xảo Giai nói: "A Tĩnh, lát nữa con ra ngoài nhất định phải cẩn thận..."
Tả Xu Tĩnh liên tục gật đầu: "Đúng rồi, nương, chuyện con muốn gặp người đó, nương không nói cho ai khác chứ?"
Ôn Xảo Giai hơi ngẩn ra: "Không có."
Tả Xu Tĩnh yên tâm: "Vẫn may a tỷ ở trong cung, bằng không con thật sự sợ người sẽ nói cho a tỷ."
Ôn Xảo Giai: "..."
Ôn Xảo Giai ngẫm nghĩ: "Tại sao không thể nói cho A Nhàn?"
Tả Xu Tĩnh nói: "Chuyện này càng ít người biết càng tốt, con không muốn liên luỵ đến a tỷ."
Ôn Xảo Giai gượng gạo gật đầu, không dám nói chuyện bản thân đã kể cho Tả Xu Nhàn, còn nghĩ cho dù có nói cũng không phải chuyện lớn gì. Dù sao lúc đó sau khi nghe xong, Tả Xu Nhàn chỉ hơi kinh ngạc, hỏi thêm vài câu rồi thể hiện sự lo lắng cho Tả Xu Tĩnh chứ cũng không nói thêm gì, có lẽ không đến mức ảnh hưởng đến Tả Xu Tĩnh.
Cuối cùng, từng ngọn đèn trong phủ được thắp sáng, Tả Xu Tĩnh ăn qua loa ít cơm, tay cầm thỏi vàng, hít sâu một hơi. Ngoài phòng, Châu Nhi thấp thỏm nhìn Bích Vân không chút biểu cảm, còn Bích Vân lại nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.
Ở bên khác, Trịnh Phi được phái đến giám sát La Nghĩa đang ở ngoài cung, lặng lẽ nhìn La Nghĩa bước ra sau khi trực xong. Theo sau La Nghĩa là một dược đồng, bước chân hai người vội vàng, biểu cảm trên mặt La Nghĩa có chút căng thẳng, dược đồng đi chậm một chút là hắn liền quay đầu lớn tiếng giáo huấn, khác xa dáng vẻ thường ngày.
Trịnh Phi nheo mắt, lặng lẽ đi theo.
Đêm ngày càng khuya, ngày mai có lẽ là một ngày âm u, không có ánh trăng, chỉ có vài vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm như tấm màn đen.
Ôn Xảo Giai chậm rãi nhắm mắt, nhìn như đang ngủ say, Tả Xu Tĩnh bước ra ngoài, Châu Nhi và Bích Vân đứng canh bên ngoài đồng thời nhìn về phía nàng. Vẻ mặt Tả Xu Tĩnh mệt mỏi, nói: "Ta mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi."
Châu Nhi đỡ Tả Xu Tĩnh về phòng, hầu hạ Tả Xu Tĩnh nằm xuống rồi mới tắt đèn rời đi. Tuy nhiên chưa qua bao lâu, ánh lửa đột nhiên bùng lên từ nơi cách phòng Tả Xu Tĩnh không xa, sau đó mấy hạ nhân hét lớn: "Cháy rồi!"
Châu Nhi và Bích Vân nhất thời sững người, Cường Bưu và Cường Bính canh bên ngoài cũng ngẩn ra. Mấy hạ nhân Tả phủ vội vàng chạy qua trước mặt bọn họ, trong tay cầm thùng gỗ, thấy bọn họ thì hét lên: "Còn ngẩn ra đó làm gì?! Còn không đi dập lửa?!"
Cường Bưu và Cường Bính vạm vỡ tráng kiện, không thể không đi theo dập lửa cùng. Bích Vân nhíu mày, không muốn đi theo, chỉ vươn tay gõ cửa nói: "Vương phi điện hạ, bên ngoài xảy ra hoả hoạn, để an toàn, người có muốn ra ngoài trước không?"
Giọng nói của Tả Xu Tĩnh trong phòng có vẻ rất buồn ngủ: "Nơi xảy ra hoả hoạn cách đây rất gần sao?"
"Có vẻ khá gần."
"Đã dập lửa chưa?"
"Đang dập."
"Vậy cứ để ta ngủ tiếp đi, nếu không ổn thì các ngươi lại tới gọi ta." Tả Xu Tĩnh ngáp một cái: "Chăm sóc a nương cả ngày rồi, ta thật sự rất mệt."
Bích Vân chỉ đành đáp lại một tiếng, tiếp tục đứng canh. Châu Nhi có vẻ khá lo lắng, cứ nhìn về phía ánh lửa, cuối cùng nói một câu "Ta cũng đi xem thử" rồi trực tiếp chạy mất. Bích Vân vô cùng bất lực, một mình đứng ngoài phòng, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bên ngoài phủ La thái y, Trịnh Phi vẫn đang lảng vảng gần phủ, ban ngày nhiều người hắn còn có thể trà trộn vào, nhưng ban đêm đường vắng, Trịnh Phi chỉ có thể trốn trên nóc nhà.
Cuối cùng, tiếng bánh xe ngựa vang lên cách đó không xa, Trịnh Phi nhất thời dao động, nheo mắt nhìn về hướng chiếc xe ngựa đi tới, chỉ thấy một chiếc xe ngựa rất đơn giản đang đi về phía phủ La Nghĩa.
Xe ngựa quả nhiên dừng ở bên ngoài phủ La Nghĩa, người đánh xe ngựa xuống xe, khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng một người: "Chuẩn bị kiệu chưa?"
Người đánh xe nói: "Nửa đêm nửa hôm, còn không có ai, để cô nương trực tiếp tiến vào là được rồi."
Người bên trong nói: "Cẩn thận vẫn hơn... Thôi vậy, ngươi bảo cô nương xuống xe vào đi, hành động nhanh chút. Đầu giờ Mão ngày mai ngươi đến đón nàng ấy."
Người đánh xe đáp lại một tiếng, vén rèm lên, đỡ một nữ tử xuống từ trong xe. Trịnh Phi ngưng thần nhìn kỹ, sau đó lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
...
Tả Xu Tĩnh ngồi trong xe ngựa, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Lần này có thể ra ngoài, quả thực phải nhờ Ôn Xảo Giai nhiều.
Trước tiên Ôn Xảo Giai cho một nha hoàn thân cận của mình đợi trong phòng Tả Xu Tĩnh, phái một người khác phóng hoả đốt một căn phòng gần như bỏ hoang trong Tả phủ, thu hút sự chú ý của Cường Bưu, Cường Bính và Bích Vân. Tả Xu Tĩnh ở trong phòng nhanh chóng thay y phục, nha hoàn kia đỡ lấy nàng, để nàng trốn qua một cửa sổ khác, sau đó cẩn thận rời đi từ cổng sau Tả phủ.
Cổng sau Tả phủ có một người đánh xe đã đợi sẵn, là người vẫn luôn đi theo ca ca Ôn Tử An của Ôn Xảo Giai, có thể tin tưởng. Thấy Tả Xu Tĩnh, hắn cúi thấp đầu, không dám gọi Tả Xu Tĩnh là "vương phi", Tả Xu Tĩnh cũng không nói gì mà trực tiếp lên xe ngựa.
Người đánh xe đưa Tả Xu Tĩnh đến thẳng phường Thăng Bình, vì có giới nghiêm ban đêm nên hắn rất cẩn thận, trên đường phố yên tĩnh, tiếng vó ngựa và tiếng bánh lăn đều rất rõ ràng. Tả Xu Tĩnh ngồi trong xe, tựa vào tường xe, nắm chặt thỏi vàng.
Không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, xe ngựa cuối cùng cũng dừng, người đánh xe nhẹ giọng nói: "Đã đến quán trà."
Tả Xu Tĩnh "ừm" một tiếng, cất thỏi vàng vào trong tay áo, nhanh chóng xuống xe. Người đánh xe kia ngồi trên thành xe, thấp giọng nói: "Ta ở đây đợi người, cố gắng quay lại sớm nhất có thể."
Tả Xu Tĩnh nhíu mày nói: "Ngươi đừng đợi ở đây, lỡ như bị người khác thấy sẽ càng phiền toái. Ngươi tìm một chỗ khuất tránh đi trước, cứ cách một lúc lại tới kiểm tra là được."
Người đánh xe chỉ đành vung roi thúc ngựa rời đi, Tả Xu Tĩnh nhìn hắn đi rồi mới chậm rãi bước về phía căn nhà hoang.
Tả Xu Tĩnh không biết nơi này trở thành nhà hoang thế nào, chỉ biết sơ qua là có liên quan đến ma quỷ gì đó. Đại loại là do Ngu Bất Hình nên nàng vốn không tin mấy chuyện quỷ thần, nhưng sau này biến thành Tả Xu Tĩnh đã khiến nàng vô cùng chấn động, hiện giờ còn có Ngu Bất Tô xuất hiện, Tả Xu Tĩnh cũng không thể không tin có vài chuyện quả thực nằm ngoài lẽ thường.
Biển hiệu bên ngoài căn nhà hoang đã rơi xuống, không biết nơi này cuối cùng được gọi là gì. Tả Xu Tĩnh vươn tay đẩy cửa, vậy mà cửa không hề khoá, ngoài cửa còn tích một lớp bụi dày.
Bước vào trong căn nhà hoang, hoa cỏ ngày trước đã sớm khô héo, trong viện tường vách đổ nát, cát bụi dày đặc, bây giờ dưới ánh sao đơn bạc càng thêm thê lương, còn có vài phần quỷ dị.
Gió lạnh thổi qua, người vốn sợ lạnh như nàng dù đã trở thành Tả Xu Tĩnh thì vẫn sợ lạnh, không khỏi co rút người lại, cẩn thận dựa vào ký ức đi về hướng tiểu viện. Căn nhà hoang dường như vẫn còn chút hình bóng Bùi gia năm đó, nhưng cũng đã thay đổi không ít, điều này khiến Tả Xu Tĩnh
khá đau đầu.
Tuy nhiên chưa đi được hai bước, có người đột nhiên vươn tay bịt miệng nàng từ phía sau. Lòng bàn tay người này rất lạnh, vừa giống người vừa không, Tả Xu Tĩnh trừng to mắt, vô thức muốn hét lên, nhưng vì bị bịt miệng nên không thể phát ra âm thanh nào.
Người đó kéo nàng đi về một phía, lách vào một căn phòng đầy bụi, sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên: "Là ta."
Là giọng nói của Ngu Bất Tô.
Hắn ta cũng buông Tả Xu Tĩnh ra, Tả Xu Tĩnh còn chưa ổn định tinh thần, th ở dốc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Ngu Bất Tô. Ngu Bất Tô một thân hắc y, còn đội mũ trùm đầu đen, trông rất buồn cười. Hắn ta cười với Tả Xu Tĩnh: "Ngươi nói xem, ta nên gọi ngươi là A Tĩnh, hay nên gọi là A Tịnh đây?"
Trước đây Bùi Tắc gọi nàng là A Tịnh, Ngu Bất Tô biết cũng không lạ, nhưng sao hắn ta biết nàng chính là Bùi Đông Tịnh? Tả Xu Tĩnh nói: "Làm sao ngươi biết ta..."
Ngu Bất Tô nhẹ giọng nói: "Mười ba ngày trước, tinh tượng của ngươi đột nhiên thay đổi, vốn hơi loé sáng, nhưng trong vòng một ngày lại nhạt đi, mà hậu tinh mới đột nhiên phát sáng..."
Tả Xu Tĩnh kinh hãi: "Tinh tượng của ta? Lẽ nào ban đầu ca ca ngươi nói ta thích hợp làm hoàng hậu là sự thật?"
Ngu Bất Tô không ngờ nàng sẽ nói chuyện này, hơi khựng lại, lắc đầu nói: "Chuyện này ta cũng không rõ, nhưng sau này ngươi trở thành hoàng hậu, cho dù hậu tinh đó không phải ngươi thì cuối cùng cũng đã biến thành ngươi."
Tả Xu Tĩnh rất cạn lời: "... Vậy sao, ta còn tưởng đều là huynh trưởng của ngươi và ngươi tự bịa ra."
Ngu Bất Tô bất mãn nói: "Sư phụ Tư Đồ lão nhân của ta và huynh trưởng là cao nhân bất thế, thần lực thông thiên, đã một trăm linh một tuổi, ta và huynh trưởng không phải lừa đảo! Hừ hừ... cơ thể hoàng thượng vẫn luôn khoẻ mạnh, ánh sáng từ đế tinh luôn sáng nhất, lần này là ngươi đột nhiên vụt tắt khiến ta rất kinh ngạc, cho rằng ngươi đã chết rồi, nhưng trong cung lại không có chút tin tức gì. Ta còn đặc biệt nghe ngóng từ chỗ La Nghĩa, nhưng La Nghĩa nói ngươi bị nhiễm phong hàn, ngoài ra thì không làm sao."
"La Nghĩa nói ta bị nhiễm phong hàn?!" Tả Xu Tĩnh mở to mắt.
Nàng đột nhiên nhớ ra, có thể giết nàng rồi giấu thi thể trong cung, nhất định phải cần người giúp đỡ chỉ điểm. Lưu Ly dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, hoàn toàn không hiểu những chuyện này, mà thái hậu đổ bệnh cũng phải triệu thái y đến khám. Lưu Ly và hoàng hậu dù lợi hại, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của La Nghĩa thì tuyệt đối không thể qua mắt người ngoài.
Trước kia Tả Xu Tĩnh còn đặt rất nhiều kỳ vọng vào La Nghĩa, bây giờ xem ra, La Nghĩa vốn là cùng một giuộc với đám người Lưu Ly! Đúng là nực cười! Chỉ không biết tại sao La Nghĩa phải đi tìm Hoài Vương, bọn họ đã nói chuyện gì?
Ngu Bất Tô gật đầu: "Ta thấy nghi ngờ nên thử tính toán ba ngày, khi ra ngoài xem tinh tượng lại thấy đế tinh cũng nhạt dần, mà có một ngôi sao khác xuất hiện, kết hợp với những gì ta tính được thì nó ẩn hiện gần Hoài Vương điện hạ. Ta không nghĩ ra được mối liên hệ giữa ngươi và Hoài Vương điện hạ, lúc thượng triều mới biết Tả Xu Tĩnh sắp gả cho Hoài Vương... Trước đây huynh trưởng từng cho ta xem một quyển sách, trong đó từng đề cập đến tình huống tương tự, chính là mượn xác hoàn hồn, ta chỉ nghĩ ra được khả năng duy nhất này. Sau đó ban ngày ta tính toán, ban đêm xem thiên tượng, trong lòng gần như nắm chắc, nên nhân ngày ngươi hồi môn, ta đặc biệt ngăn ngươi lại giữa đường. Câu "giấu ngọc trong tổ" đó cũng đã thăm dò được ngươi."
Tả Xu Tĩnh hồi lâu không nói chuyện, chỉ cảm thấy rất ly kỳ, nhưng cũng thấy hơi kỳ lạ: "Không phải trước đây ngươi vẫn hay dùng câu "giấu ngọc trong tổ" để khoe khoang sao, lỡ như không phải ta thì sao."
Ngu Bất Tô cười híp mắt nói: "Ta chưa từng gặp Nhị tiểu thư của Tả gia, sao nàng ta lại biết câu này được? Huống hồ, hồi nhỏ ta không hiểu chuyện nên mới dám nói loạn khắp nơi, sau khi trưởng thành, huynh trưởng đã dặn ta không được nói như vậy nữa, chỉ nói..."
Hắn ta ngừng lại, không tiếp tục chủ đề này nữa. Tả Xu Tĩnh cũng không có tâm trạng truy hỏi: "Vậy bây giờ ta còn có thể quay về không? Tả Xu Tĩnh nguyên bản đã đi đâu rồi?"
Ngu Bất Tô lắc đầu: "Thái hậu trong cung có lẽ đã chết từ lâu rồi, sao ngươi có thể quay về được? Còn Tả Xu Tĩnh nguyên bản thì ta cũng không biết, nàng ta chỉ là nữ nhi bình thường, không có địa vị tôn quý như ngươi, không có tinh tượng đặc biệt để xem..."
Tả Xu Tĩnh rất đau đầu, Ngu Bất Tô còn đổ thêm dầu vào lửa: "Huống hồ bây giờ ngươi đã trở thành thiếu nữ đôi mươi, còn có trượng phu tuấn tú anh dũng như Hoài Vương, không phải tốt hơn ở trong cung trước kia sao?"
Tả Xu Tĩnh cạn lời nhìn hắn ta, nói: "Nếu đã như vậy, ngươi tới tìm ta làm gì?"
"Đây không phải là niệm tình cũ sao, sợ ngươi hoang mang nên đến thông báo cho ngươi một tiếng rằng chuyện này còn có người khác biết, tránh cho ngươi ngột ngạt chết. Huống hồ ngươi vốn không ốm không đau, sao đột nhiên lại tử vong, nhất định là bị người khác hại. Ngươi muốn tìm ra kẻ đó, chẳng lẽ không cần trợ giúp?" Ngu Bất Tô cười híp mắt nói: "Hơn nữa, hiện giờ không giống trước kia, ngươi vẫn là một hậu tinh, đủ để thấy thiên hạ này..."
Ngu Bất Tô đột nhiên biến sắc, nói: "Ta đã sớm tính ra đêm nay sẽ không thuận lợi, không ngờ Hoài Vương điện hạ tới nhanh như vậy. Ta đi trước đây, lần sau nói tiếp! Ngươi ở đây không cần sợ xảy ra chuyện!"
Nói rồi Ngu Bất Tô liền kéo chiếc mũ trùm đầu xuống, nhanh chân rời đi. Tả Xu Tĩnh đần ra tại chỗ, nghĩ, cái gì?! Hoài Vương tới rồi?! Mà Ngu Bất Tô còn công khai rời đi như vậy?! Cái gì mà không sợ xảy ra chuyện, lát nữa Hoài Vương bắt nàng lại rồi truy hỏi chuyện nửa đêm nàng tới đây, nàng phải trả lời thế nào?!
Chớp mắt đã không thấy Ngu Bất Tô đâu nữa, mà bên ngoài rất nhanh đã xuất hiện ánh lửa, ước chừng có bảy tám người trực tiếp xông vào trong căn nhà hoang.
Tả Xu Tĩnh đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm, vì nếu là Hoài Vương đưa người tới tìm nàng, có lẽ sẽ không đưa theo nhiều người như vậy...