Hoàng Đường - Tắc Mộ

Nàng nên đoan trang rộng lượng, không nên vướng bận những chuyện này


trước sau

Sau khi tiễn Tả Xu Nhàn đi, Tả Xu Tĩnh nghĩ mãi về những lời nàng ta nói, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Trước đây khi nàng gả cho Cao Tông, Cao Tông đã có không ít phi tử, nàng không có cảm giác gì, dù sao nàng cũng chưa từng gặp Cao Tông, sau đó cũng dần quen việc giao lưu với những nữ tử khác đến khi Cao Tông mất. Còn thời gian đầu vừa trở thành Tả Xu Tĩnh, được gả cho Hoài Vương, nàng thậm chí còn chủ động nhắc đến việc nạp thê với Hoài Vương, còn ám chỉ cả Bích Vân...

Vì trước kia bản thân không hề để ý nên có thể rộng lượng như vậy, nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác.

Nàng không hề, không hề hy vọng có người khác xen vào cuộc sống của họ, cho dù nàng biết tình cảm của Hoài Vương với nàng.

Ban đầu, lúc chưa biết nàng chính là Bùi Đông Tịnh, Hoài Vương đã nói tuyệt đối sẽ không nạp thiếp, có thể thấy bản thân Hoài Vương cũng không hào hứng với việc này. Nhưng như Tả Xu Nhàn nói, tương lai nếu Hoài Vương làm hoàng đế, không thể tránh khỏi tam cung lục viện, còn có thần tử ép buộc. Vì cái gì mà con đàn cháu đống, từ ba phi tử trở lên là điều cần có...

Tả Xu Tĩnh rất đau đầu. Bích Vân chậm rãi tiến đến, nói: "Vương phi điện hạ."

Tả Xu Tĩnh ỉu xìu nói: "Hửm? Sao thế?"

"Nô tỳ muốn hỏi, chiều nay người có ra ngoài không?" Bích Vân chớp mắt.

Tả Xu Tĩnh nói: "Chắc là không... Sao thế?"

"Nô tỳ muốn xin nghỉ, buổi chiều ra ngoài một chuyến." Bích Vân hơi ngượng ngùng nói.

Ở trong phủ lâu như vậy, Tả Xu Tĩnh cũng biết phụ thân Bích Vân là y sư trong quân đội Hoài Vương năm đó. Sau này phụ thân Bích Vân tử trận, nàng ta liền tới Hoài vương phủ. Nàng cũng biết địa vị của Bích Vân không hoàn toàn giống những hạ nhân khác, nhưng ngoại trừ chút tâm tư ban đầu với Hoài Vương thì Bích Vân luôn rất thận trọng, không thường xin nghỉ, thậm chí đây còn là lần đầu xin nghỉ trước mặt nàng. Tả Xu Tĩnh nói: "Được. Có điều, tại sao lại đột nhiên xin nghỉ? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Cũng không phải chuyện lớn gì." Bích Vân cúi đầu: "Chỉ là Thạch Hãn muốn giới thiệu người... cho nô tỳ gặp."

Trước đây Thạch Hãn từng kể chuyện về đồng hương cho Bích Vân nghe, Bích Vân liền biết hắn muốn giới thiệu đồng hương cho nàng ta quen. Có điều sau khi Hoài Vương quay về thì có nhiều chuyện xảy ra, Thạch Hãn cũng chạy Đông chạy Tây theo Hoài Vương suốt, bây giờ cuối cùng cũng rảnh rỗi hơn không ít. Hôm nay Hoài Vương đưa Chương Thuẫn đến Đại Lý Tự nên Thạch Hãn liền tới tìm Bích Vân, muốn cho nàng ta xem "nam tử bình thường" kia có tốt thật không.

Bích Vân đương nhiên đã đồng ý.

Tả Xu Tĩnh nghe vậy thì hơi kinh ngạc, sau đó không nhịn được mà cong môi: "Ừm, rất tốt. Là người nào?"

Bích Vân hơi ngượng ngùng: "Ta cũng chưa từng gặp. Nghe Thạch Hãn nói là một người bình thường thôi."

"Người bình thường à." Tả Xu Tĩnh không khỏi cảm thán: "Người bình thường, thực ra rất tốt."

Bích Vân ngẩn ra, gật đầu: "Ừm. Thực ra nô tỳ vốn chưa từng nghĩ sẽ gả vào hoàng gia hay quan gia, ban đầu quả thực có chút tâm tư, nhưng nô tỳ hiểu rõ bản thân chỉ là một người bình thường, chỉ hợp gả cho một người bình thường thôi."

Tả Xu Tĩnh phát hiện Bích Vân có chút hiểu lầm, vội nói: "Ta không có ý đó, ta thực sự nghĩ nhà bình thường rất tốt. Hai người chung sống hoà hợp, yên bình nhưng hạnh phúc, không phải rất tốt sao?"

Bích Vân không hiểu tại sao Tả Xu Tĩnh lại nói vậy, nhưng cũng chỉ nói: "Vương phi và vương gia như vậy không phải cũng rất tốt sao? Cũng là hai người, vui vẻ hạnh phúc, người khác ngưỡng mộ còn không kịp nữa."

Tả Xu Tĩnh nhìn nàng ta: "Lẽ nào Bích Vân vẫn chưa biết?"

"Biết chuyện gì?" Bích Vân mơ màng.

"Thái tử... bị phế rồi." Tả Xu Tĩnh nói.

Bích Vân ngẩn người.

Nàng ta trước giờ rất thông minh, một câu này đã đủ để nàng ta hiểu ý của Tả Xu Tĩnh. Nàng ta ngẩn người hồi lâu mới nói: "Chuyện sau này là chuyện sau này, điện hạ quan tâm trước mắt là được. Huống hồ bây giờ vương gia đối xử rất tốt với vương phi điện hạ, người không cần quá lo lắng. Sự sủng ái của vương gia, cũng không đến mức không có."

Bích Vân đang cố gắng an ủi Tả Xu Tĩnh, nhưng Tả Xu Tĩnh nghe xong liền dở khóc dở cười. Đúng vậy, sau này nếu nàng già rồi, Hoài Vương có những phi tử xinh đẹp khác, cho dù chia sẻ sự sủng ái cho bọn họ thì nàng cũng không đến mức không được chút nào.

Nhưng, thứ nàng muốn không chỉ có vậy.

Kể ra cũng buồn cười, ban đầu nàng chỉ là một nữ tử bình thường, vô cớ trở thành thái hậu, còn bây giờ, nàng hình như lại bước trên con đường giống hệt lúc trước.

Lẽ nào đây thực sự là ý trời đã định?

Ngu Bất Tô nói nàng có tướng làm hậu, vậy mà nói đúng rồi.

Tả Xu Tĩnh nói với Bích Vân: "Ừm, ta biết. Không phải ngươi có hẹn sao, đi đi."

Bích Vân hành lễ rồi lui xuống. Bước ra khỏi Uẩn Thuỵ Đường, Thạch Hãn đang đợi bên ngoài, thấy nàng ta ra ngoài liền nở một nụ cười thật thà: "Bích Vân."

Bích Vân: "Chúng ta đi đâu?"

Thạch Hãn cười: "Theo ta là biết."

Hai người ra khỏi Hoài vương phủ. Thạch Hãn đưa Bích Vân đi thẳng về trước, cuối cùng dừng trước một tiệm cơm.

Thạch Hãn quay đầu cười với Bích Vân: "Chính là đây."

Bích Vân không hiểu hắn đưa mình tới tiệm cơm làm gì, sau đó phản ứng lại, có lẽ người đó là chủ tiệm cơm này. Nàng ta ngẩn ra: "Hắn là chủ nơi này?"

"Hắn nào?" Thạch Hãn khó hiểu: "Tiệm cơm này là vương gia cho phép ta mở."

Bích Vân rất mờ mịt: "Vậy ngươi đưa ta tới đây làm gì?"

"Đương nhiên là để chứng minh cho ngươi xem rồi." Thạch Hãn tỏ vẻ chính trực: "Ngươi xem, tự ta mở một tiệm cơm, bây giờ chuyện làm ăn còn không tệ. Mặc dù ta không hiểu việc sổ sách gì đó lắm, nhưng cũng có tiên sinh đáng tin ở đây giúp việc sổ sách. Sau này nếu vương gia vào cung, chắc chắn sẽ không nỡ bắt ta và Chương Thuẫn tịnh thân làm thái giám hầu hạ người, vì thế ta và Chương Thuẫn đều phải ở ngoài. Ta ở ngoài, cho dù không có công việc của vương phủ thì cũng không đến mức chết đói, còn có thể cung cấp cho ngươi một cuộc sống tốt."

Bích Vân kinh ngạc nhìn Thạch Hãn, một lúc lâu sau mới nói: "Ta, sao ta lại cần ngươi cung cấp cuộc sống? Đồng hương kia của ngươi đâu?"

Thạch Hãn đần ra: "Đồng hương nào?"

"Không phải ngươi muốn giới thiệu đồng hương của ngươi cho ta gặp sao?" Bích Vân nói.

Thạch Hãn mơ màng: "Ta, ta muốn giới thiệu đồng hương cho ngươi gặp lúc nào chứ..."

"Lúc đó ngươi kể ta nghe một đống chuyện về đồng hương của ngươi, còn nói hắn rất đáng tin..." Bích Vân nhíu mày: "Hôm nay cũng vậy, ngươi nói muốn cho ta gặp đồng hương của ngươi, dù là nam tử bình thường nhưng rất đáng dựa dẫm cơ mà."

""Nam tử bình thường" mà ta nói, là chỉ ta mà!" Thạch Hãn gãi đầu: "Ta, ta vốn không có đồng hương gì hết! Chỉ là dùng câu chuyện về đồng hương để thăm dò ngươi, xem ngươi nghĩ thế nào thôi..."

Bích Vân trừng to mắt: "Ngươi rảnh rỗi à mà bịa chuyện lừa ta?!"

"Không phải lừa ngươi, là, là xem thử thái độ của ngươi..." Thạch Hãn hơi ngượng ngùng: "Ngày thường ngươi rất kiêu ngạo, trước đây còn thích vương gia. Ta, ta sợ ngươi coi thường ta nên mới kể câu chuyện đó cho ngươi nghe. Sau khi ngươi nghe chuyện thì nói đồng hương đó đáng thương, còn nói nam tử bình thường cũng tốt, nên ta mới biết ngươi không để ý."

"Nhưng ta cũng không nghe ra là ngươi đối với ta, đối với ta..." Bích Vân cảm thấy chuyện này rất hoang đường, không thể nói rõ được nữa.

Thạch Hãn buồn bã: "Ta không tiện nói thẳng, nghĩ ngươi thông minh như vậy thì chắc chắn sẽ hiểu ám thị của ta."

"Ai mà hiểu được." Bích Vân không vui: "Ta cứ tưởng ngươi muốn giới thiệu vị đồng hương đó của ngươi cho ta."

Thạch Hãn cúi đầu: "Ta cứ tưởng ngươi rất tình nguyện thu nhận ta, chỉ đợi ta chứng minh năng lực của ta thôi."

Bích Vân: "..."

Thạch Hãn ngẫm nghĩ rồi lại ngẩng đầu: "Nói ra, ngươi có thể chấp nhận đồng hương ảo kia của ta thì cũng có thể chấp nhận ta đúng không? Bích Vân..."

Bích Vân quả thực không biết nên nói gì nữa. Nàng ta mím môi hồi lâu mới nói: "Lúc ta vào vương phủ thì ngươi đã ở đó rồi, ta quá quen ngươi rồi!"

"Vậy không phải rất tốt sao, biết người biết ta." Thạch Hãn nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy quen mới tốt. Nếu sau này phải cưới thê, phải tìm bà mai, lỡ như giới thiệu cho ta một cô nương rất tệ thì làm sao. Quen thuộc như ta và ngươi thì sẽ không có nhiều vấn đề, tốt biết bao, tiện biết bao."

Bích Vân ngây người giây lát: "Thế nên, ngươi cảm thấy chúng ta quen nhau nên rất tiện, rất thích hợp để thành thân?"

Thạch Hãn gãi đầu: "Cũng không thể nói như vậy... Có điều, đại khái là vậy đi!"

Bích Vân cạn lời.

Một lúc lâu sau, nàng ta nói: "Ngại quá, ta không thích tiện! Ta về phủ trước, ngươi ở lại tự trông tiệm của mình đi, ông chủ Thạch!"

Nói rồi Bích Vân xoay người rời đi. Thạch Hãn ngẩn ra, mở miệng muốn gọi nàng ta, nhưng chỉ nhìn bóng lưng nàng ta thôi đã mơ hồ cảm nhận được sự tức giận của nàng ta, Thạch Hãn chỉ đành ngậm miệng. Hắn rất khó hiểu gãi đầu, Bích Vân nói bản thân không thích tiện là sao?

Lẽ nào nàng ta thích hai người không quá quen thuộc, từ từ làm quen mới tốt?! Khó trách lại hứng thú với đồng hương không tồn tại của hắn, nhưng không thích hắn...

Thạch Hãn thở dài, sợ một mình Bích Vân về phủ sẽ gặp chuyện, chỉ đành chậm rãi theo sau nàng ta.

...

Tả Xu Tĩnh giằng co cả một buổi chiều, cuối cùng vẫn quyết định không nói với Hoài Vương chuyện bản thân đang vướng bận.

Mặc dù bây giờ thái tử đã bị phế, nhưng hoàng thượng mới hơn năm mươi tuổi, cơ thể cũng xem như khoẻ mạnh minh mẫn, sao có thể đến lượt Hoài Vương. Huống hồ bây giờ Hoài Vương vẫn chưa phải thái tử... Mặc dù trong lòng mọi người cơ bản đã có suy đoán, nhưng bất luận thế nào, lúc chưa có gì chắc chắn mà nàng đã thảo luận với Hoài Vương về chuyện rất lâu về sau, dường như có chút kỳ quặc.

Ngoài ra, Tả Xu Tĩnh luôn cảm thấy bản thân rất rộng lượng, biểu hiện trước mặt Hoài Vương cũng rất phóng khoáng. Nếu đột nhiên nhắc đến chuyện này, không phải rất nhỏ nhen sao...? Ban đầu khi nàng sắp làm hoàng hậu và sau này khi nàng sắp gả cho Hoài Vương, ma ma dạy nàng lễ nghi đều từng nói, có một chuyện tuy không phải lễ nghi nhưng còn quan trọng hơn lễ nghi, chính là tuyệt đối không được đố kỵ.

Hoàng thượng là ai, vương gia là ai, năm thê bảy thiếp là chuyện quá bình thường. Nếu đố kỵ thì chính là không hiểu chuyện, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả hậu cung, cuối cùng gián tiếp ảnh hưởng đến triều đình. Thế nên nếu làm hoàng hậu, quan trọng nhất là phải có trái tim khoan dung.

Trước đây Tả Xu Tĩnh luôn cảm thấy về phương diện này, nàng rất xứng để mấy người hoàng hậu học theo. Lần nào nhìn thấy hoàng hậu và các quý phi gây chuyện, nàng đều cảm thấy rất bất lực. Nàng luôn giữ vẻ đoan trang, muốn nàng như vậy thì nàng tuyệt đối không làm được.

Nhưng bây giờ...

Xét theo phương diện khác, cho dù bây giờ Tả Xu Tĩnh nói thì cũng chỉ có hai kết quả.

Một là Hoài Vương nghe xong sẽ rất không vui, nói với nàng rằng tương lai hắn nhất định phải mở rộng hậu cung, bảo nàng sớm ngày làm quen. Khả năng này không cao, Hoài Vương quả thực thâm tình với nàng, tuyệt đối sẽ không nói vậy. Vì thế khả năng cho kết quả thứ hai sẽ rất cao, đó là Hoài Vương nghe xong sẽ lập tức đảm bảo mình không nạp thiếp, tương lai nếu làm hoàng đế thì cũng nhất định không nạp phi.

Nhưng thế thì có ích gì?

Đời người có rất nhiều chuyện không theo ý mình. Nếu Hoài Vương thề sau này không nạp phi, tương lai nhất định sẽ rất rắc rối, còn nếu phải nạp phi thì cũng sẽ trở thành người thất hứa.

Tả Xu Tĩnh không muốn hắn vì bản thân mà đối đầu với các đại thần, nếu không đối đầu thì cũng tràn đầy áy náy với nàng...

Mấy tình huống này, Tả Xu Tĩnh chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu.

Nói tóm lại, Tả Xu Tĩnh quyết định giấu kín sự khó chịu trong lòng.

Mà điều khiến nàng kinh ngạc là Bích Vân chưa đi được bao lâu đã quay về. Tả Xu Tĩnh nghi hoặc nói: "Sao ngươi đã quay về rồi? Gặp đồng hương của Thạch Hãn chưa?"

Bích Vân ủ rũ nói: "Vốn không có người đó."

Tả Xu Tĩnh cảm thấy buồn cười: "Sao thế? Thạch Hãn lừa ngươi sao? Gan hắn cũng lớn đó, còn dám lừa ngươi."

Bích Vân ngột ngạt nói: "Cũng không phải hắn lừa ta, là ta tự hiểu lầm thôi."

Tả Xu Tĩnh thở dài: "Bích Vân, ngươi muốn thành thân rồi sao?"

Bích Vân ngẩn ra: "Ta cũng không còn trẻ nữa..."

"Ta biết, ta không có ý ngăn ngươi." Tả Xu Tĩnh nhìn Bích Vân, đột nhiên nhớ đến Lưu Ly.

Trước đây nàng còn cho rằng Lưu Ly rất tốt, chưa từng nhắc đến chuyện muốn rời cung, nhìn có vẻ như muốn ở cạnh nàng cả đời. Lúc đó nàng cảm thấy rất may mắn vì có một thị nữ tốt như Lưu Ly. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mặc dù Lưu Ly chưa từng nhắc, nhưng nhất định cũng không muốn ở trong cung hầu hạ nàng cả đời, bằng không cũng không đến mức bị giết chỉ vì La Nghĩa...

Có điều lúc đó nàng quả thực quá ngốc nghếch, không hề cảm nhận được tâm tư của Lưu Ly.

Bây giờ sao nàng có thể muốn Bích Vân ở bên cạnh mãi chứ?

Đến cả Châu Nhi, cũng nên nhanh chóng tìm một nhà tốt cho nàng ta rồi...

Nàng nói: "Nếu ngươi đã có ý này thì ta sẽ giúp ngươi lưu ý xem có nam tử nào thích hợp không vậy. Thân phận ngươi không tầm thường, dù sao cũng không phải chịu ấm ức."

Bích Vân nói: "Vậy, vậy đa tạ vương phi."

Tả Xu Tĩnh lắc đầu: "Có điều, Thạch Hãn quả thực không muốn giới thiệu ai cho ngươi sao? Nếu hắn có người muốn giới thiệu mà ta lại tìm hiểu cho ngươi, chỉ e Thạch Hãn sẽ oán trách."

Bích Vân lập tức đen mặt: "Không có. Thạch Hãn không muốn giới thiệu ai cho ta hết."

Nàng ta cũng đang nói thật.

Tả Xu Tĩnh gật đầu.

Chiều tối, Hoài Vương quay về, theo sau còn
có Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô. Dường như bởi vì chuyện này cuối cùng cũng lắng xuống nên Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô đều có vẻ rất vui mừng, có điều Ngu Bất Tô là vui mừng đơn thuần, luôn miệng lảm nhảm, còn Chu Tuấn Hựu dù vui mừng nhưng biểu cảm hơi kỳ lạ, như thể đang cố tránh Ngu Bất Tô.

Bốn người, hơn nữa đều là người quen nên bọn họ không bày tiệc nữa. Huống hồ lúc này cái chết của hoàng hậu còn chưa được công bố, bọn họ biết bày tiệc chung vui là chuyện không hợp lễ nghi.

Sau khi ngồi xuống, Ngu Bất Tô rót một ly rượu trước, nói với Hoài Vương: "Ly đầu tiên, đương nhiên phải kính Hoài Vương điện hạ của chúng ta! Hoài Vương điện hạ anh dũng thiện chiến, đánh đâu thắng đó, tiền đồ như gấm, không thể hạn định! Vi thần cạn trước!" Nói rồi một hơi uống sạch chỗ rượu trong ly.

Tả Xu Tĩnh: "..."

Con người này, vào được chùa Quang Lộc bằng cách nào thế?

Hoài Vương nhếch môi, uống một ly rượu. Ngu Bất Tô lại rót rượu, lần này hướng về phía Tả Xu Tĩnh: "Ly thứ hai đương nhiên phải kính vương phi điện hạ! Vương phi điện hạ luôn âm thầm cổ vũ vương gia, đúng là hiền thê lương mẫu, khiến vi thần rất kính phục! Vi thần cạn trước!" Nói rồi lại thêm một ly.

Tả Xu Tĩnh gượng cười: "Ừm... Đa tạ Ngu đại nhân, Ngu đại nhân cũng vất vả rồi."

Nói rồi khẽ nhấp một ngụm.

Bên kia, Ngu Bất Tô đã rót đầy ly thứ ba. Hắn ta giơ về phía Chu Tuấn Hựu: "Ài, Chu đại nhân à, bây giờ ta còn không biết nên nói ngươi thế nào nữa. Ngươi tự nói đi, có phải ngươi quái quái không? Từ sau lần ngươi thất hẹn ở Tuý Tiên Lâu, cũng không biết có phải ta làm sai chỗ nào không mà ngươi cứ tránh ta mãi? Chúng ta đều là nam nhân, có lời nào không nói thẳng được! Đúng không?"

Chu Tuấn Hựu sững người.

Hắn đương nhiên là tránh Ngu Bất Tô! Mỗi lần Ngu Bất Tô muốn tìm hắn hỏi về chuyện này, hắn đều bỏ trốn mất dạng, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, Ngu Bất Tô dám nói thẳng chuyện này trước mặt Hoài Vương và vương phi! Hơn nữa còn huyên thuyên không ngừng, đây là đại bất kính với vương gia và vương phi đó! Nhưng Ngu Bất Tô cũng chắc chắn trong tình huống này hắn không thể chạy thoát, vì thế mới cố ý nói...

Chu Tuấn Hựu nhìn ánh mắt vô tội của Ngu Bất Tô, gân xanh giật giật, một lúc lâu sau mới nói: "Có sao... Ngu đại nhân hiểu lầm rồi."

"Ta hiểu lầm sao?" Ngu Bất Tô kỳ quái nói: "Vương gia, người phân xử xem. Mấy ngày nay ta đến Đại Lý Tự vẽ chân dung giúp, lúc giúp ghi chép vụ án và đưa tin, có phải Chu đại nhân đều tránh ta không?! Ta đến gần nói hai câu là hắn chạy!"

Chuyện này Hoài Vương cũng để ý đến. Hắn không muốn thuộc hạ của mình có hiềm khích, vì thế trầm ngâm: "Đúng vậy."

Hoài Vương điện hạ đã quên sạch chuyện ban đầu bản thân đã nói gì với Chu Tuấn Hựu để Chu Tuấn Hựu thấy Ngu Bất Tô là chạy...

Có Hoài Vương chống lưng, Ngu Bất Tô lập tức hưng phấn: "Ngươi xem, vương gia đã nói thế rồi!"

Chu Tuấn Hựu: "..."

Tả Xu Tĩnh nhìn Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô với vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ hai người này đang làm gì vậy? Không cần nghĩ cũng đoán được Ngu Bất Tô chắc chắn đã chọc giận Chu Tuấn Hựu mà không biết...

Chu Tuấn Hựu cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu uống cạn ly rượu, sau đó nói: "Ngu đại nhân, mặc dù hạ quan không kỳ thị ngài, nhưng, hạ quan quả thực cũng hơi để ý..."

Ngu Bất Tô: "... Hả?"

"Mặc dù đến giờ hạ quan vẫn chưa cưới thê, nhưng cũng chỉ là không để ý chuyện nam nữ, trong nhà cũng không có trưởng bối thúc giục. Không hề..." Chu Tuấn Hựu khó khăn nói.

Kết quả còn chưa nói hết câu thì Ngu Bất Tô đã ngắt ngang. Hắn ta đặt ly rượu xuống, vỗ vai Chu Tuấn Hựu: "Ta cũng vậy mà! Trong nhà ta cũng không có trưởng bối thúc giục, cũng không để ý chuyện nam nữ! Chuyện này thì liên quan gì đến... kỳ thị ta? Tại sao ngươi phải kỳ thị ta? Bổn quan đường đường chính chính, đầu đội trời chân đạp đất, ngồi ngay đứng thẳng, có chỗ nào đáng bị kỳ thị chứ?!"

Chu Tuấn Hựu trầm giọng nói: "Hạ quan nói rồi, hạ quan không hề kỳ thị ngài, chỉ là hơi để ý... Dù sao, xung quanh hạ quan, cũng chỉ có một mình Ngu đại nhân là đoạn tụ!"

Ngu Bất Tô trừng mắt há mồm: "Hả?!"

Tả Xu Tĩnh không hiểu: "Ờ..."

Hoài Vương sờ cằm: "Ha."

Chu Tuấn Hựu cuối cùng cũng nói được chuyện này, cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn dứt khoát nói: "Lúc biết Ngu đại nhân là đoạn tụ, hạ quan quả thực rất kinh ngạc. Nhưng hạ quan chưa từng kỳ thị ngài, chỉ là hạ quan không biết nên ở cùng nam tử đoạn tụ thế nào... Dù sao hạ quan cũng đã có tuổi mà chưa cưới thê, hạ quan sợ ngài hiểu lầm, cho rằng hạ quan cũng là đoạn tụ..."

Ngu Bất Tô ngây người hồi lâu: "Lời ngươi nói... ta đều có thể hiểu được... nhưng... tại sao ngươi lại nói ta là đoạn tụ?! Ta nhìn giống đoạn tụ chỗ nào?!"

Chu Tuấn Hựu nói: "Ngu đại nhân không cần kinh ngạc, chuyện này không có gì đáng xấu hổ..."

Tả Xu Tĩnh lắc đầu cảm thán: "Ngu đại nhân, thì ra ngài là đoạn tụ! Khó trách có sư muội xinh đẹp như hoa mà không rung động, còn đưa đến chỗ người khác... Ài."

Ngu Bất Tô đã rất mờ mịt và hoảng loạn rồi, Tả Xu Tĩnh còn thêm dầu vào lửa, hắn ta quả thực cạn lời, chỉ có thể nói: "Ta, ta không phải đoạn tụ, ta thật sự không phải đoạn tụ! Chu đại nhân, ngươi nói đi, là kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ nào vu khống bổn quan?!"

Chu Tuấn Hựu ngẩn ra, dùng ánh mắt "Ngài thật to gan" nhìn Ngu Bất Tô, sau đó nhìn về phía Hoài Vương vẫn luôn nhếch môi xem kịch, do dự nói: "Là... là vương gia nói với hạ quan."

Ngu Bất Tô: "... Hả?!"

Hoài Vương cười với Ngu Bất Tô: "Ngu đại nhân không phải đoạn tụ sao? Ngu đại nhân thường xuyên nói chuyện riêng với phu nhân của bổn vương, bổn vương biết Ngu đại nhân là đoạn tụ nên mới không để ý."

Ngu Bất Tô quả thực muốn hộc máu!

Đây là tình huống gì thế?!

Giờ hắn ta hoặc phải thừa nhận bản thân là đoạn tụ, hoặc phải thừa nhận có gì đó với vương phi điện hạ sao?!

Khoé miệng Ngu Bất Tô giật giật, cố gắng nhịn lại cục máu trong cổ họng, một lúc lâu sau mới nói: "Vương gia hiểu lầm rồi, vi thần quả thực không phải đoạn tụ... Còn với vương phi điện hạ thì càng trong sạch... Chỉ là thuở nhỏ quen biết mà thôi... Tuyệt đối không có gì khác... Đúng không, vương phi điện hạ..."

Trong lòng Tả Xu Tĩnh sắp cười khùng rồi, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười đoan trang: "Ừm."

"Chuyện này..." Chu Tuấn Hựu hơi mơ hồ.

Hắn lại nhìn về phía Hoài Vương, Hoài Vương nhướng mày: "Ồ, nếu vậy, vậy bổn vương hiểu lầm rồi. Có điều ban đầu bổn vương cũng thuận miệng nói thôi, không ngờ Chu đại nhân lại nhớ lâu như vậy... Bây giờ nếu đã nói rõ thì không sao rồi."

Ngu Bất Tô thực sự muốn khóc lớn! Cái gì mà không sao rồi! Hắn ta vô cớ bị người khác hiểu lầm lâu như vậy!

Chu Tuấn Hựu hơi ngượng ngùng nói: "Ờ, nếu đã như vậy, vậy hạ quan hiểu lầm Ngu đại nhân rồi. Xin lỗi."

Ngu Bất Tô một hơi cạn sạch ly rượu, xua tay: "Bỏ đi không sao không sao, nào nào, uống thêm hai ly, không hiểu lầm nữa là được."

Chu Tuấn Hựu gật đầu, hai người uống rượu. Tả Xu Tĩnh cúi đầu mỉm cười gắp thức ăn, Hoài Vương khẽ xích lại gần, nhỏ giọng nói: "Cười vui như vậy?"

Tả Xu Tĩnh cười nói: "Chàng xấu quá, còn nói với Chu Tuấn Hựu rằng Ngu Bất Tô là đoạn tụ..."

Hoài Vương cũng nén cười: "Lúc đó Chu Tuấn Hựu nghi ngờ nàng và Ngu Bất Tô, ta chỉ đành bịa ra thôi, ai ngờ hắn lại tin thật... Nói rõ là được rồi."

Tối đó, có lẽ vì quá bức bối nên Ngu Bất Tô cho Chu Tuấn Hựu nốc không ít rượu, hắn ta cũng uống không ít, cuối cùng hai người đều say khướt. Hoài Vương dứt khoát để bọn họ ở lại Hoài vương phủ. Tả Xu Tĩnh hơi bất lực: "Ta còn định hỏi một chút về Tần Diễm Diễm. La Nghĩa bị giam rồi, chắc là nàng ấy không sao."

Hoài Vương nói: "Nhất định không sao. Dù sao cũng là sư muội của Ngu Bất Tô, nếu có chuyện gì, Ngu Bất Tô chắc chắn không nhàn nhã như vậy."

Sau khi tắm xong, Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương ngồi trên sập. Tả Xu Tĩnh kể về việc Bích Vân muốn gả đi và rời phủ, Hoài Vương nói: "Rất tốt. Nàng ta quả thực đã đến tuổi gả đi rồi."

Tả Xu Tĩnh nói: "Nhưng cũng không biết nên tìm nam tử thế nào cho nàng ta."

Hoài Vương ngẫm nghĩ: "Ngày mai là có thể xem thử rồi."

Tả Xu Tĩnh nghi hoặc: "Tại sao?"

"Hôm nay trong cung đều đang xử lý những việc tiếp theo, trong buổi triều sớm ngày mai, phụ hoàng có lẽ sẽ thông báo tin hoàng hậu mất, còn cả chuyện phế thái tử... Đương nhiên, hôm nay có không ít người đã biết. Ngày mai khi chuyện này vừa công bố, nhất định sẽ có rất nhiều người tới phủ thăm hỏi, có thể xem thử." Hoài Vương cười nói.

Tả Xu Tĩnh nghĩ đến đây liền hơi đau đầu: "Đều là mấy người tới tặng lễ, lấy lòng các kiểu sao?"

"Ừm."

"Ài..." Tả Xu Tĩnh bất lực lắc đầu: "Trước đây ở điện Thanh Tịnh, ta sợ nhất là ứng phó với mấy người này, vẻ mặt tươi cười, một đống lời nịnh hót, nghe là phiền."

"Yên tâm, nàng chỉ cần gặp các nữ quyến sau là được. Những nam tử khác cứ để Bích Vân tránh sau bình phong nhìn, vừa ý ai thì bảo nàng ta nói một tiếng." Hoài Vương nói.

Tả Xu Tĩnh thở dài: "Gặp nữ quyến không phải cũng vậy sao... Mấy phi tử trước đây không phải cũng là nữ tử sao..."

Hoài Vương nghiêm túc nói: "Ngày mai nàng cũng có thể cáo bệnh."

Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Không cần, đây vốn là chuyện ta phải làm. Dù sao sau này..."

Tả Xu Tĩnh vốn định nói "Dù sao sau này cũng phải xử lý những phi tử khác", nhưng nghĩ lại vẫn không nói. Hoài Vương nói: "Sau này làm sao?"

Tả Xu Tĩnh lắc đầu: "Ừm, không có gì..."

Hoài Vương không nghi ngờ, gật đầu: "Nếu Bích Vân không nhìn trúng ai, ta cũng có thể bảo Chương Thuẫn và Thạch Hãn xem thử. Ta đều cho hai người họ ít tiền để tự ra ngoài làm ăn, tương lai không cần theo chúng ta vào cung làm công công. Vì là làm ăn nên có lẽ bọn họ cũng quen vài người thích hợp."

Tả Xu Tĩnh bật cười: "Chàng nghĩ cũng chu đáo đó."

Hoài Vương thấy nàng cười thì cũng không khỏi cong môi: "Ừm... Đúng rồi, hôm sau ta định đến Đại Lý Tự một chuyến nữa. Hôm nay Tưởng Khâm biết chuyện thái tử bị phế thì rất vui mừng, nhưng hắn vẫn lo cho muội muội của mình và Lê Văn. Nàng có muốn đi cùng không? Tưởng Nhuỵ đó, ta quả thực thấy rất ồn ào."

Tả Xu Tĩnh gật đầu: "Ừm, được."

Hoài Vương đột nhiên vươn tay ôm lấy nàng, nói: "A Tĩnh của ta đúng là A Tĩnh tốt, có thể giúp ta từ trong ra ngoài, đúng như Ngu Bất Tô nói."

Tả Xu Tĩnh nói: "Còn phải nói sao, dù sao ta cũng từng là thái hậu..."

"Ừm." Hoài Vương khẽ cười.

Thấy hắn khen mình như vậy, Tả Xu Tĩnh càng cảm thấy không thể nói mấy chuyện nạp thiếp gì đó nữa... Hoài Vương nhất định cảm thấy nàng vừa đoan trang vừa rộng lượng, cứ để hắn cảm thấy vậy cũng tốt...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện