"Thế nên trên dưới Tả phủ không có ai biết, chỉ coi con là nhi nữ thật sự của hai người..." Tả Xu Tĩnh nghe Tả Văn Đạo nói xong liền cảm thấy rất khó tin.
Tả Văn Đạo gật đầu: "Ừm... A Tĩnh, bây giờ con biết hết mọi chuyện rồi."
Tả Xu Tĩnh kiên định nói: "Cha, người yên tâm, con đã nói rồi, người và nương vẫn mãi là cha nương của con... Chỉ là con muốn làm rõ thân thế của mình mà thôi. Bây giờ đã biết, con cũng sẽ không nói với người khác, đặc biệt là nương và a tỷ."
Tả Văn Đạo khẽ thở phào: "Ừm. Thực ra con vốn có quyền biết những chuyện này, có điều ta không chắc sau khi con biết thì sẽ nghĩ thế nào... Bây giờ con đã biết rồi, thực ra cha còn cảm thấy nhẹ nhõm không ít."
Tả Xu Tĩnh cười nói: "Có điều, cha, con muốn hỏi... nương con quả thực đã qua đời rồi sao?"
Tả Văn Đạo có chút tiếc nuối: "Có lẽ là vậy. Nương con một lòng si mê cha con, thà đi cùng hắn còn hơn sống cô độc một mình... Ài."
Tả Xu Tĩnh nghe vậy thì hơi cảm thán.
Lâm Huyền Nguyệt là mẫu thân chân chính của nàng, Dịch Phi là phụ thân chân chính của nàng, nhưng đối với Bùi Đông Tịnh, bản thân từ nhỏ đã như không cha không mẹ, còn đối với Tả Xu Tĩnh, phụ mẫu chân chính lại là Tả Văn Đạo và Ôn Xảo Giai.
Nàng rất khó nói rõ cảm nhận của bản thân về Lâm Huyền Nguyệt và Dịch Phi, trong câu chuyện mà nàng nghe được, Lâm Huyền Nguyệt là một nữ tử từng ở chốn phong trần nhưng lại chỉ bán nghệ không bán thân, là một nữ tử chỉ chung tình với Dịch Phi, cho dù theo Tả Xu Tĩnh thấy thì nàng ta quả thực đã chịu không ít ấm ức. Còn hình tượng Dịch Phi thì đơn bạc hơn nhiều, ít nhất hắn không thể cho Lâm Huyền Nguyệt một cuộc sống bình yên hạnh phúc, cũng không bảo vệ được Lâm Huyền Nguyệt và con nàng ta.
Nhưng, có thể khiến Lâm Huyền Nguyệt si mê như vậy, có lẽ hắn cũng có điểm đặc biệt, huống hồ hắn còn là tướng quân tiền triều cuối cùng vất vả chống cự.
Có điều... bất luận là Lâm Huyền Nguyệt hay Dịch Phi, nghe ra đều quá xa lạ.
Biết khả năng Lâm Huyền Nguyệt và Dịch Phi còn sống không cao, Tả Xu Tĩnh vẫn hơi tiếc nuối: "Ừm..."
"A Tĩnh, cha cũng có chuyện muốn nói với con." Tả Văn Đạo nói: "Hiện giờ nguyên thái tử đã bị phế, Hoài Vương còn xử lý chuyện vỡ đê Hoàng Hà tốt như vậy, A Tĩnh, ngày con và Hoài Vương vào cung e rằng không còn xa nữa."
Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: "Vâng..."
Tả Văn Đạo thở dài: "A Tĩnh, mặc dù con không phải con ta, nhưng ta quả thực vẫn luôn coi con là nhi nữ ruột, con và A Nhàn, ta tự nhận chưa từng thiên vị ai. Bây giờ có lẽ con đã biết, ban đầu sau khi A Nhàn gả cho thái tử thì có ý gả con cho Hoài Vương. Lúc đó ta không ở kinh thành, khi ta quay về thì thái hậu đã hạ chỉ rồi. Ta... mặc dù lúc đó không thể trực tiếp nói ra chuyện này, nhưng quả thực cũng từng nhắc nhở con."
Nói đến đây, Tả Văn Đạo ngừng lại: "Thôi vậy, nói thế này lại giống như đang biện minh cho bản thân."
Tả Xu Tĩnh vội nói: "Cha đang nói gì thế... Con đều hiểu cả, con cũng chưa từng trách cha. Bây giờ con cũng không còn hiềm khích với a tỷ nữa."
Tả Văn Đạo nhìn Tả Xu Tĩnh với vẻ nhẹ nhõm: "Thực ra chuyện này mặc dù là tỷ tỷ con tư lợi, nhưng cũng có chuyện phát triển ngoài ý muốn. Con của hiện tại quả thực đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Nếu là trước khi gả cho Hoài Vương, con biết được thân thế của bản thân, e rằng sẽ khóc rất thảm."
Tả Xu Tĩnh chột dạ mỉm cười, không nói gì.
Tả Văn Đạo vuốt râu: "Thực ra, ta nói chuyện này cũng là muốn nhắc nhở con. Tỷ tỷ con và tiền thái tử là vết xe đổ, tương lai bất luận thế nào, hai người các con cũng phải hành sự cẩn trọng. Hoài Vương trước giờ điềm tĩnh, chủ yếu là con, con phải rộng lượng một chút, còn phải đoan trang hơn bây giờ một chút. Biết không?"
Tả Xu Tĩnh nói: "Cha đang muốn nói... chuyện nạp thiếp?"
Tả Văn Đạo gật đầu không nói.
Tả Xu Tĩnh bức bối không vui: "Sao ai cũng nhắc con thế... Người yên tâm đi, con biết mà."
Ngừng lại một chút rồi nói: "Kể ra, nương con Lâm Huyền Nguyệt còn là thiếp thất... Nhưng con cảm thấy nương và Dịch tướng quân rốt cuộc vẫn hơi không giống. Ài, nói đi nói lại, cha và nương như vậy là tốt nhất, chỉ có hai người, sinh vài đứa con, đơn giản hạnh phúc... Ừm."
Tả Văn Đạo cười: "Ta chỉ là một thị lang, sao con có thể so sánh Hoài Vương với ta được?"
Tả Xu Tĩnh không tiếp lời, chỉ nói: "Ừm, nếu mọi chuyện đã rõ thì chúng ta về đại sảnh trước đi, bằng không lát nữa nương sẽ cảm thấy kỳ lạ."
Tả Văn Đạo biết Tả Xu Tĩnh không muốn nói nhiều về chuyện này liền gật đầu, hai người cùng quay về đại sảnh. Vì thời gian hai người họ ra ngoài cũng không lâu nên Ôn Xảo Giai không hỏi gì, chỉ kéo tay Tả Xu Tĩnh bảo nàng kể chi tiết những chuyện xảy ra ở Càn Châu trong một tháng này, còn kể vài chuyện về bản thân và Tả Xu Nhàn.
Chớp mắt đã đến chiều tối, Tả Xu Tĩnh cho hạ nhân bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Không bao lâu sau Hoài Vương quay về, thấy mấy người Tả Văn Đạo thì hơi kinh ngạc. Mấy người Tả Văn Đạo hành lễ, Hoài Vương vội vàng đáp lễ rồi bảo bọn họ không cần khách khí.
Hoài Vương quay về, Ôn Xảo Giai liền không nói gì nữa, mà người nhà Tả Xu Tĩnh ở đây nên Hoài Vương cũng không nói nhiều. Mọi người khách khí ăn một bữa cơm, Hoài Vương vốn định để bọn họ ở đây một đêm, nhưng thực ra mọi người đều rõ thân phận của Tả Xu Nhàn không thích hợp để ở lại vương phủ, vì thế khách khí từ chối, một
nhà ba người quay về Tả phủ.
Sau khi về phòng, Tả Xu Tĩnh kể cho Hoài Vương những chuyện đã nói cùng Tả Văn Đạo chiều nay. Hoài Vương nghe xong thì rất kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nói: "Thế nên, nàng quả nhiên là muội muội của bản thân?"
Tả Xu Tĩnh: "..."
Nói thế này hình như cũng không có gì không đúng...
Tả Xu Tĩnh chống cằm nói: "Thực ra chuyện này chúng ta đã đoán được rồi, nhưng không ngờ tình tiết trong đó còn phức tạp như vậy. Nương ta đúng là si tình, vậy mà còn chết theo cha..."
Nàng liếc Hoài Vương một cái, cố ý cảm thán: "Nếu là ta thì không đâu, ta... ta nhất định sẽ tìm một nhà tốt gả đi lần nữa."
Câu này vốn là để chọc Hoài Vương, nào ngờ Hoài Vương nghe xong liền tỏ vẻ đương nhiên: "Ừm, nàng nói đúng."
Tả Xu Tĩnh: "... Hả?"
"Không cần chết theo, càng không cần ở goá, nếu có một ngày ta xảy ra chuyện..." Hoài Vương còn chưa nói xong thì Tả Xu Tĩnh đã ngắt lời hắn: "Phi phi phi, chàng nói linh tinh gì thế, bây giờ thiên hạ thái bình không cần đánh trận, chàng có thể xảy ra chuyện gì chứ!"
Hoài Vương tỏ vẻ vô tội: "Không phải A Tĩnh nói trước sao."
Tả Xu Tĩnh: "Chàng!"
Hoài Vương cười nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa..."
Nụ cười của hắn chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất. Tả Xu Tĩnh để ý: "Sao thế? Hôm nay chàng vào cung có thuận lợi không?"
Hoài Vương nói: "Vẫn ổn, chuyện đạo Quan Nội không có vấn đề gì. Có điều..."
"Có điều?"
"Phụ hoàng đổ bệnh rồi." Hoài Vương nói.
Tả Xu Tĩnh hơi kinh ngạc: "Hoàng thượng vẫn khoẻ chứ?"
"Phong hàn, nhưng thái y nói không nặng không nhẹ, bảo người chú ý nghỉ ngơi." Hoài Vương ngồi trên ghế: "Từ sau chuyện của Đại hoàng tử, tinh thần của phụ hoàng luôn không được tốt, thái y nói cảm xúc của người dao động quá lớn, không tốt cho sức khoẻ. Phụ hoàng cũng nói thường xuyên tỉnh giấc lúc nửa đêm. Sau này đọc được thư của ta, biết chuyện ở Càn Châu thì rất tức giận, càng thêm..."
Tả Xu Tĩnh nói: "Ừm... Vậy hôm nay chàng gặp hoàng thượng chưa?"
"Gặp rồi, có điều nhìn người quả thực không tốt lắm." Hoài Vương thở dài: "Nghe ta báo cáo xong thì chỉ bảo ta tự xử lý, còn nói... sức khoẻ của người không tốt, không muốn xử lý chính sự nhiều, sẽ giao nhiều chuyện hơn cho ta xử lý, nhưng ta ở ngoài cung thì không tiện."
Tả Xu Tĩnh hiểu ra, mở to mắt: "Ý của hoàng thượng là, muốn lập chàng làm thái tử?"
Hoài Vương gật đầu: "Cách chuyện trước đó cũng khoảng hai tháng rồi, ta vốn cho rằng qua năm mới thì phụ hoàng mới để ta vào cung, hình như phụ hoàng cũng có ý đó. Nhưng bây giờ vì phụ hoàng đổ bệnh, chuyện này không thể không đẩy lên trước."
Tả Xu Tĩnh nói: "Chuyện này... nếu đã như vậy thì cũng không còn cách nào. Mọi chuyện chỉ có thể nghe hoàng thượng thôi."
Hoài Vương gật đầu: "Ừm. Có điều, chúng ta cũng phải bắt đầu xử lý chuyện trong phủ rồi."
Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ: "Ngày mai ta sẽ hỏi Bích Vân và Châu Nhi xem bọn họ định thế nào, dù sao cũng phải quyết định chốn về tiếp theo của họ."
Hoài Vương cảm thấy buồn cười: "Nàng kỳ lạ thật, chuyện đầu tiên nghĩ đến lại là chuyện của hạ nhân."
"Những chuyện khác hình như cũng không cần sắp xếp gì..." Tả Xu Tĩnh liếc nhìn căn phòng: "Đều là những chuyện hạ nhân cần làm. Phủ này còn không bị dỡ, nhiều nhất là quét dọn một lượt. Còn lại không phải chỉ là sắp xếp hạ nhân thôi sao? Sau khi vào cung, vật tư trang sức đều được ban thưởng, không cần tự mình chuẩn bị."
Hoài Vương nói: "Ừm, ta quên mất A Tĩnh đã có kinh nghiệm rồi."
Tả Xu Tĩnh như cười như không liếc hắn một cái, nhưng trong lòng lại phiền muộn. Mặc dù đã biết rồi sẽ có ngày được lập thái tử, nhưng thời gian rốt cuộc vẫn nhanh hơn nàng dự tính.
Cũng không biết bây giờ có ai đang tính toán muốn gả cho thái tử sắp lên không...
...
Phủ Công bộ Thượng thư Diêu Tiên trong kinh thành, Đại tiểu thư Diêu Hâm ngồi trên ghế thở dài, nhìn nữ tử bên cạnh: "Hôm nay nương ta gấp gáp nói với ta rằng trong cung truyền tin, Hoài Vương điện hạ sắp được lập làm thái tử rồi, bà ấy đang rất sốt ruột."
Nữ tử kia ngẩn người: "Cái gì? Nhanh như vậy..."
Diêu Hâm gật đầu: "Đúng vậy. Nương ta chỉ hận không thể gả ta cho Hoài Vương điện hạ ngay lập tức. Ài, A Văn, vẫn là ngươi tốt, tự do tự tại, nương ngươi chưa từng ép ngươi gì cả."
Người ngồi cạnh Diêu Hâm chính là Lê Văn. Sau khi Hoài Vương cho nó và Tưởng Nhuỵ rời phủ, trong một tháng này Chương Thuẫn đã tìm cho bọn họ một căn nhà không tệ. Căn nhà này tình cờ ở gần Diêu phủ, đi qua đi lại, hai người xấp xỉ tuổi nhau là Lê Văn và Diêu Hâm đã làm quen được.
Lê Văn nghe Diêu Hâm nói vậy thì chỉ cười không nói, nhưng biểu cảm trên mặt lại không tốt chút nào.