Hoang Đường

Chương 25: Anh hận không thể lập tức xông lên, chặt đứt móng vuốt của tên kia!


trước sau

Lúc Đàm Dĩnh quay người nhìn Trình Quý Thanh, còn thực không còn hình tượng nấc cục một cái, "Anh, anh đã trở lại."

Thật là một câu nói vô nghĩa, mà tổng biên tập đại nhân vẫn vô cùng phối hợp gật gật đầu, trong mắt tràn đầy là ý cười, "Có muốn uống chút gì hay không?"

Trình Quý Thanh mang cô lên xe, trong xe có hệ thống sưởi, nóng lạnh luân phiên làm Đàm Dĩnh càng khó chịu, không thể dịu bớt được, uống nước của anh cũng không đỡ hơn chút nào

"Không có việc gì đâu, trước đây tôi, mẹ tôi từng nói, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sẽ, sẽ không nấc cục." Đàm Dĩnh nói nghiêm trang, trừng lớn mắt nhìn thẳng lên trời

Trình Quý Thanh ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng, ngón tay khi có khi không gõ tay lái.

Nhưng bây giờ trời chưa tối hẳn, màn trời đâu có ánh trăng, Đàm Dĩnh cảm thấy rất xấu hổ, trước đó qua điện thoại không gặp mặt Trình Quý Thanh,bây giờ hai người ở cùng một chỗ, cô hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải.

Rõ ràng khi nãy có một bụng câu hỏi!

Trong khoang xe cực kì im lặng, nhất thời chỉ còn lại tiếng nấc cục của Đàm Dĩnh, một chút một chút, còn đặc biệt vang dội. Tuy rằng da mặt cô dày, mà tóm lại là con gái, bộ mặt hồng như quả táo.

Trình Quý Thanh bỗng nhiên nghiêng người sang, bởi vì không khí quá mức yên tĩnh, cho nên một khi ai có một chút hành động gì đều vang lên tiếng động, Đàm Dĩnh lập tức quay đầu nhìn anh, kết quả là thấy mặt anh cách chính mình càng ngày càng gần.

Cô sợ tới mức ngay cả hô hấp đều dừng lại, hai tay hoàn toàn không biết nên để như thế nào, nhưng cô còn nhớ cô đã đưa tay ngăn cản anh, "Tổng biên tập!"

Trình Quý Thanh dừng ở vị trí rất gần cô, khí tức nồng đậm nam tính phả vào mũi cô, anh cười, "Đừng sợ, anh chỉ giúp em thôi"

Quả nhiên bị anh doạ như vậy, Đàm Dĩnh quả thật không nấc cục nữa, nhớ rõ trước đây xem tình tiết này trong tiểu thuyết, lúc ấy cô thiếu nữ dó liền bị nam chính bắt làm tù binh, nhưng trước mắt cô giờ là Trình Quý Thanh...

Thấy cô nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Trình Quý Thanh hơi hơi nhíu mày, "Có lời muốn hỏi anh?"

Không biết vì cái gì, cô theo bản năng nguyện ý tin tưởng Trình Quý Thanh, vì thế bật thốt lên liền nói: "Tôi nghĩ đến một vài việc, có chút mơ hồ, nhưng cơ bản có thể xác định rõ ràng."

Trình Quý Thanh thần sắc dừng một chút, "Em nói đi"

"Chúng ta quen nhau ở Mỹ, tôi lạc đường gặp được anh?" Chuyện này cô chỉ nhớ đứt quảng, nhưng tóm lại là có chút ấn tượng, chỉ là chi tiết đã trở nên mơ hồ.

Trình Quý Thanh mi mắt giãn ra, ôn hòa cười, "Đúng, lúc anh đến trường cũ diễn thuyết thì gặp được em."

Đàm Dĩnh cắn cắn môi, cẩn thận nhìn anh, "Vậy thì vì sao gặp lại, anh không nói chuyện chúng ta quen nhau?" Thậm chí dựa vào cách nói của Thẩm Bảo Ý, quan hệ của bọn họ có khả năng càng thân mật hơn so với trí nhớ của cô hay sao?

Vấn đề này Trình Quý Thanh cũng không suy nghĩ lâu, như là đã sớm đem đáp án nghĩ xong, "Bởi vì anh tin, cho dù gặp lại, em vẫn sẽ yêu thích anh như trước"

"..."

Không thể không thừa nhận, câu này so với cô là một câu nói gây chết người, đặc biệt do một người nam nhân như vậy nói ra. Mà lúc này Đàm Dĩnh nhìn anh, ngoại trừ xấu hổ vẫn là xấu hổ

Cô thật sự không nhớ rõ tại sao sau này hai người phát triển đến bước kia, nếu như lúc trước quyết định ở cùng một chỗ, mà cô ba năm nay ——

Thấy biểu tình cô ngưng trọng, Trình Quý Thanh giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: "Nhớ không ra cũng không sao, anh ở đây, không có thay lòng đổi dạ. Còn em?Muốn quay về sao?"

..............................

Đàm Dĩnh không biết trả lời đối phương như thế nào, cô nghĩ có lẽ ba năm trước mình thật sự có động tâm, ở tuổi đó, gặp được người tốt như vậy... Nhưng cô chắc chắn không nhớ rõ lựa chọn lúc đó của mình, tựa như bây giờ, giống như không biết trả lời như thế nào

Nam nhân như vậy, cô lại vũ nhục tình cảm của anh, lòng anh tràn đầy hết sức chân thành, mà cô chưa đủ thuần túy.

Cô khó chịu nhìn anh, "Xin lỗi, hiện tại tôi rất loạn, ở tình huống như vậy cùng anh cùng một chỗ, tôi sẽ cảm thấy chính mình rất kém cỏi."

Trình Quý Thanh đã sớm liệu được cô sẽ trả lời vậy, tim xẹt qua một tia chua xót, lại vẫn là cười nhạt nói: "Không sao, ba năm nay chờ, không kém lúc này. Anh nghĩ bây giờ em rất muốn thoát khỏi anh ta"

Đàm Dĩnh ngẩn ra, bàn tay đặt trên đầu gối dùng sức nắm chặt

"Anh ta không thích hợp với em." Trình Quý Thanh khởi động xe, biểu tình ẩn nấp tại đen tối trong bóng đêm, thanh âm lại sáng sủa, "Anh ta vĩnh viễn chỉ chính anh ta, năm đó như vậy, hiện tại cũng như vậy."

Đàm Dĩnh mờ mịt quay đầu, "Năm đó tôi cũng muốn thoát khỏi anh ta sao?"

Thẩm Bảo Ý nói là Thẩm Lương Thần ép buộc cô quay về, sự thật này Trình Quý Thanh nhất định hiểu rõ nhất, quả nhiên bản tính Thẩm Lương Thần không thể thay đôir, mặc kệ qua bao nhiêu lâu, anh chỉ quan tâm bản thân mình. Giữa bọn họ kết cục cũng chỉ có cái này, khi xa cách ba năm, mọi chuyện lại lần nữa tái diễn.

Trình Quý Thanh căng thẳng nắm chặt ngón tay, lại giơ khóe môi mỉm cười nói, "Quá khứ rất quan trọng sao? Em bây giờ đã xác định muốn bỏ anh ta đi, anh sẽ giúp em."

Đàm Dĩnh ngồi thẳng lưng, "Thật ư?"

"Thật"

Cô thả lỏng người tựa vào ghế dựa, thở ra một hơi thật sâu, nhất thời có loại cảm giác như trút được gánh nặng, những cảm giác kia dồn nén trong ngực bấy lâu nay, không cam tâm cũng không muốn, tất cả nháy mắt đều được trút ra. Nếu quả thật có thể rời khỏi Thẩm Lương Thần, cô nhất định vĩnh viễn vĩnh viễn không muốn bị anh bắt được! Thời trẻ trải qua một cuộc tình hoang đường, đây là lần cuối cùng trải qua

Lại tiếp tục dây dưa tiếp, chỉ có lưỡng bại câu thương, ai cần chứ?

( lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều thương tổn, không ai có lợi)

Trình Quý Thanh tựa như cũng không muốn nói thêm gì về chuyện năm đó, chủ động đề nghị: "Chúng ta đi ăn cơm?"

Đàm Dĩnhbây giờ mới nhớ tới mình chưa ăn gì, bụng đã sớm bụng đói kêu vang, "Được!"

Cô nói xong lại cảm thấy không đúng, "Vì sao chúng ta gặp nhau đều đi ăn vậy?"

Trình Quý Thanh bị cô chọc cười, "Em muốn làm chuyện khác, anh có thể chiều em, hơn nữa kỹ xảo anh không tệ."

Đàm Dĩnh suy nghĩ cẩn thận ý tứ của anh, nhất thời nghẹn họng nửa ngày nói không ra lời, cười ngây ngô một tiếng, "Tôi nhớ rõ cửu Vân Lộ bên kia có món ăn Nhật ăn không tệ lắm..."

..............edited by Khuynh Lâu............

Mà lúc này ởLê gia, Thẩm Lương Thần ngồi trên sô pha tiếp tục thất thần, huyệt Thái Dương thình thịch nháy nháy, cũng không biết có phải là do gần đây ngủ không ngon hay không. Lê Triệu Khang cùng anh lúc nói chuyện anh rất ít khi định thần, chậm một chút mới trả lời: "Chuyện gì ạ?"

Lê Triệu Khang hiển nhiên nhìn anh thế này thì không vừa lòng, từ tốn uống ngụm trà, nói: "Cháu hôm nay có tâm sự?"

Cùng lão hồ ly này nói chuyện đương nhiên phải thật cẩn thận, cho nên Thẩm Lương Thần hời hợt nói: "Chỉ hơi mệt chút mà thôi, gần đây Thịnh Thế không được an ninh lắm."

Lê Triệu Khang cũng biết rõ chuyện chị em Thẩm gia tranh đấu nhau, càng biết rõ mình đang ở vị trí trung gian, khóe miệng hơi hơi nhếch nói, "Cho nên chú mới nói, cho cháu thành hôn với An Ni sớm một chút. Thầy Chu đã xem ngày rồi, năm nay kết hôn là tốt cho cả cháu và An Ni."

Khoé môi Thẩm Lương Thần hơi hơi nhếch, ánh mắt chìm dần, "Chú Lê, chú như vậy, đang dùng An Ni nói điều kiện với cháu?"

Lê Triệu Khang nghe vậy cười to, "Bác chỉ có An Ni là con gái, sủng còn không kịp, làm sao bỏ được?"

Thấy Thẩm Lương Thần vẫn lạnh mặt như trước, Lê Triệu Khang nhổm dậy chậm rãi đi đến phía sau anh, bỗng nhiên cúi người ghé vào lỗ tai anh nói: "Bác chỉ là sợ nó quá đơn thuần, bị người ta lợi dụng cũng không biết."

Thẩm Lương Thần gợn sóng không sợ hãi mà ngồi tại chỗ đó, trong mắt ngược lại dần dần hiện lên ý cười, "Chú Lê nói lời này, cháu không hiểu."

"Không hiểu không sao." Lê Triệu Khang đứng phía sau anh, nhẹ nhàng đem tay áo kiểu Tôn Trung Sơn cuộn lên một lai, rồi mới nói tiếp, "Dù sao An Ni thích cháu, tcon gái của bác, bác rất tin tưởng, làm sao đám cỏ dại ngoài kia có thể so bì được."

Ý tứ trong lời nói này đã quá rõ ràng, Thẩm Lương Thần nắm chặt tay đến mức khớp xương trắng nhợt, cơ cổ trên gương mặt cũng hơi động, nhìn kỹ phía dưới thì không khó để nhìn thấy cơn tức của anh. Nhưng anh vẫn im lặng ngồi đưa lưng về phía Lê Triệu Khang, lưng vẫn thẳng tắp, "Nếu chú Lê hoài nghi cháu, vì sao còn để chúng cháu kết hôn? Chú không sợ vạn nhất —— "

Lê Triệu Khang đang xới dất cho chậu cây cạnh cửa sổ, nghe lời này liền lộ ra một tia cười nhẹ, "Bởi vì chú hiểu cháu, tuy rằng cháu không phải là người chồng tốt nhất cho An Ni, nhưng cháu lại thích hợp kế thừa Lê gia sau này. Lương Thần, cháu thông minh như vậy, trước giờ đều biết chính mình muốn cái gì, chú cũng không lo lắng."

Thẩm Lương Thần không nói, Lê Triệu Khang vỗ vỗ lòng bàn tay dính bùn đất, lần nữa quay lại ngồi đối diện anh.

Trên mặt anh như cũ là vẻ mặt ôn hòa, "Nam nhân mà, lúc còn
trẻ gặp dịp thì chơi là bình thường, mà chuyện kết hôn này, tự nhiên muốn cẩn thận cùng cân nhắc. Hai mẹ con Phó Tuệ, ngay cả người ngoài như cháu vẫn biết bọn họ muốn gì, mà lão già ngu ngốc kia chuyện gì cũng chẳng thèm để ý. Mấy năm nay mất quyền lực quyền lợi ở bên ngoài mở rộng quan hệ ngoại giao, Thịnh Thế chỉ sợ sẽ bị đổi thành họ Phó ngay lập tức thôi."

Lê Triệu Khang thấy Thẩm Lương Thần vẫn không tỏ thái độ, lại tăng thêm ngữ khí, "Cháu muốn báo thù, bằng vào sức mình cháu thì hơi khó."

Thẩm Lương Thần hoắc mắt ngẩng đầu nhìn ông, híp lại trong con ngươi tràn đầy cảnh giác cùng đề phòng.

"Cháu cứ mặc kệ làm sao chú biết đi." Lê Triệu Khang khoát tay, "Người trẻ tuổi có dã tâm là chuyện tốt, nhưng vạn nhất không thể xúc động, rất nhiều thứ vĩnh viễn đều ra ngoài dự liệu của cháu đấy."

Mỗi lần gặp Lê Triệu Khang đều làm cho Thẩm Lương Thần rất không thoải mái, anh đi ra thư phòng thì hung hăng kéo kéo caravat, tâm tình bực mình tới cực điểm.Vừa mở cửa liền nhìn thấy Lê An Ni khẩn trương chờ ở bên ngoài, làm cho anh càng có cảm giác bị áp bách cực điểm

"Ba em, có phải hay không đã nói gì làm anh mất hứng?" Lê An Ni khiếp đảm đánh giá anh, như là lo lắng anh phát giận.

Thẩm Lương Thần đi về phía trước vài bước mới dừng lại, nhẫn nại quay đầu lại, "An Ni,anh nhớ trước kia đã nói với em..."

"Em biết!" Lê An Ni đánh gãy anh nói tiếp, hốc mắt nháy mắt trở nên hồng hồng, "Là em muốn chủ động giúp anh"

Thẩm Lương Thần rũ mắt nhìn cô, vừa định nói chuyện, điện thoại di động liền kêu lên.

Dương Hằng thấp cổ họng hướng anh báo cáo, "Lúc tôi tới đây, Đàm tiểu thư không thấy đâu."

"..."

"Vừa rồi nhìn camera, là bị Trình Quý Thanh đưa đi." Dương Hằng gần như có thể tưởng tượng vẻ mặt người đầu dây kia có bao nhiêu khó xem, liền thông minh kết thúc cuộc trò chuyện, "Tôi phải đi điều tra xem họ đi đâu."

Lê An Ni không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, nhưng từ góc độ cô nhìn qua, ngũ quan Thẩm Lương Thần giống như bị sương lạnh bao trùm, toàn thân trên dưới đều tràn đầy một cỗ khí lạnh. Anh nắm chặt điện thoại di động, đầu ngón tay không ngừng dùng sức, dường như muốn đem chiếc điện thoại kia bóp nát

"Lương Thần?" Cô vừa hô một câu, Thẩm Lương Thần bỗng dưng xoay người lại.

Anh không thèm nhìn cô một cái liền xoay người rời đi, đi rất vội vàng, chỉ còn bóng dáng cao ngạo lạnh lùng

..........................

Đàm Dĩnh vạn nhất không nghĩ tới, tổng biên tập đại nhân không gì không làm được kỳ thật là người mù đường. Trình Quý Thanh mò rất lâu cũng không tìm thấy quán ăn cô nói, cuối cùng ngược lại lái xe đến một khu phố hoang vắng

Hẻm nhỏ cũng rất có lợi, luôn giấu kín các món đặc sản phong phú, Đàm Dĩnh cùng Trình Quý Thanh đi không lâu liền phát hiện một quán ăn nhỏ, thoạt nhìn cảnh quan không tệ lắm, đặc biệt là mới qua tết âm lịch không bao lâu, quán ăn bán rất chạy, cảnh quan trang trí trước cửa rất đẹp

"Nhìn là thấy nản rồi" Đàm Dĩnh cùng Trình Quý Thanh đi vào, nhìn thấy toàn là người, cô nhịn không được quay đầu than thở với người đi sau

Trình Quý Thanh thoạt nhìn tâm tình không tệ, hơi hơi nhướn mày nói: "Không sao, chờ đợi mới tốt."

Lời này hình như có thâm ý khác, anh cũng có thâm ý khác nhìn cô, Đàm Dĩnh giả vờ không hiểu, vội vàng quay đầu.Cô vẫn không quen anh thỉnh thoảng nói vài câu mập mờ...

Hai người đem ghế tròn, liền ở ngồi trong góc im lặng chờ, mà không gian quán quá nhỏ, bọn họ gần như ngồi sát vào nhau, bả vai ai cũng cách gần nhau, vô tình còn chạm vào nhau. Đàm Dĩnh không dấu vết nhìn bên cạnh cúi cúi, ánh mắt Trình Quý Thanh hơi hơi lóe, bỗng nhiên nói với cô: "Em còn nhớ rõ, chúng ta quen nhau thế nào không?"

Đàm Dĩnh nghiêm túc nhớ lại một chút.

Cô khi đó đến trường học tìm Thẩm Lương Thần, sau đó lạc đường, sau đó ngồi trước cầu thang uể oải. Tiếng anh của cô kém kinh khủng, đang tìm xem ai có gương mặt Châu Á để hỏi, nói không chừng có thể gặp gỡ người-trung-quốc?

Nhắc tới cũng khéo, cô vẫn đang suy nghĩ không biết sao, Trình Quý Thanh bỗng nhiên xuất hiện. Trong tay anh kẹp điếu thuốc, một bộ dáng phiền muộn, vào cầu thang cũng không liếc nhìn cô một cái liền dựa vách tường bắt đầu đốt thuốc.

Bộ dáng giống như bị nghiện thuốc lá rất nặng

Đàm Dĩnh nhìn anh tóc đen da vàng, ánh mắt sáng, thì dường như là phát hiện được chân trời mới. Cô vội vã đi đến phía sau anh, do dự chào hỏi, "Xin hỏi, anh hiểu tiếng trung không?"

Trình Quý Thanh rõ ràng cũng nhớ lại tình hình khi ấy, trên mặt cười cười, "Khi đó anh còn tưởng rằng là nữ sinh nghĩ ra được phương pháp tiếp cận mới chứ, thật sự rất bất ngờ với phản ứng của em."

Khó trách khi đó anh giả vờ nghe không nghe, làm bộ nhìn chằm chằm cô. Đàm Dĩnh nhớ tới lúc ấy bộ dạng cô ngốc nghếch, cũng nhịn không được, "Anh như thế nào lại như tự kỷ vậy a, không nhìn tôi rối đến sắp khóc à? Muốn gây chú ấy với anh, khóc thành như vậy không phải chán lắm sao."

"Đây là tự bản thân anh nghĩ vậy thôi, không có khuếch đại sự thật nha. Mà anh cũng chỉ đường đàng hoàng cho em rồi mà."

Đàm Dĩnh bị bộ dáng anh nghiêm trang tự luyến đánh bại, "Được, một người mù đường chỉ đường cho một người mù đường, kết quả thiếu chút nữa hai người đều đi lạc."

Ánh mắt Trình Quý Thanh trở nên phá lệ ôn nhu, hiển nhiên những ký ức kia với anh mà nói rất tốt đẹp, ngữ điệu đều trở nên mềm nhẹ, "Nhưng buổi chiều đó rất vui vẻ, nếu như khi đó em không bị anh ta tìm được, có lẽ chuyện sẽ khác."

Anh sâu sắc nhìn cô, mãn nhãn ôn nhu, Đàm Dĩnh bị anh nhìn nên mặt cô nóng lên, vội vàng dời ánh mắt. Vừa vặn chủ quán nhìn bọn họ bảo có đồ ăn rồi, Đàm Dĩnh nhổm dậy rất khó, quần áo còn không cẩn thận kẹt vào cạnh bàn

"Cẩn thận một chút." Trình Quý Thanh đưa tay đỡ cô, cánh tay cường tráng mà hữu lực, khoát lên bả vai cô không nỡ buông ra

Đàm Dĩnh lúng túng cười cười.

Trình Quý Thanh cách cô rất gần, hơi hơi cúi đầu liền có thể ngửi được mùi hương trên tóc cô, anh cúi người gần tóc cô thấp giọng: "Cô bé, chúng ta còn nhiều thời gian, anh không muốn bức bách em. Cho nên đối mặt với anh, em cứ thả lỏng là tốt rồi."

Đàm Dĩnh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhấc mắt vừa lúc cnhìn thấy tròng mắt đen nhánh của anh, lời nói cảm kích phát ra từ nội tâm: "Cám ơn."

Trình Quý Thanh nhìn bộ dáng cô ngây ngốc, lại thật tâm, anh nhịn không được liền đùa cô, "Bất quá ba năm trước em đã đáp ứng làm bạn gái anh, anh đợi nhiều năm như vậy, có thể giả vờ như bây giờ là ba năm trước, để anh hành xử như một người bạn trai hay không?"

Đàm Dĩnh trừng mắt to, vẻ mặt khó tin, lần nửa bị anh doạ

Trình Quý Thanh đối với phản ứng của cô rất hài lòng, khống chế không được cười lớn tiếng, thuận thế nhéo nhéo gương mặt hồng hồng của cô, "Cô bé, em đích thực quá đáng yêu."

"..." trong lòng Đàm Dĩnh lặng lẽ nghĩ một chút, kỳ thật tổng biên tập đại nhân không thuần lương như vẻ bề ngoài nha

Lúc Thẩm Lương Thần đẩy cửa tiến vào, vừa lúc liếc mắt liền thấy được hai người "ngọt ngào với nhau", còn có một màn tình nồng ý mật nữa. Đầu óc của anh oanh một tiếng liền nổ tung, lửa giận hôi hổi bốc lên trán, ánh mắt càng hung hăng dừng tại cánh tay Trình Quý Thanh vẫn đang ôm Đàm Dĩnh nãy giờ

Anh hận không thể lập tức xông lên, chặt đứt móng vuốt của tên kia!!

(Editor: trời ơi giấm chua lét chua lè:)))

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện