Hoang Đường

Chương 46: Chỉ là vì lấy cớ để gọi điện thoại cho em


trước sau

"Mẹ anh rất dễ chịu, cho nên em đừng lo lắng, đến lúc đó biểu hiện của em sẽ ổn thôi." Trình Quý Thanh đối với Đàm Dĩnh rất có lòng tin, ngược lại có chút lo rằng mối quan hệ phức tạp của gia đình mình sẽ khiến cô bối rối, vì thế lại nói, "Những người khác em không cần để ý, mọi việc đều có anh ở đây."

Đàm Dĩnh vốn không lo lắng mấy, nhưng bây giờ anh nói làm cô hơi lo sợ, cô nuốt nước miếng một cái, cẩn thận thử dò xét nói, "Những người khác là ai?"

Trình Quý Thanh trầm ngâm nói, "Mẹ kế của anh và hai người con, bọn họ đã quen cường thế (kiểu là có quyền lực á), nói chuyện không xuôi tai lắm."

"Không sao cả." Đàm Dĩnh nghịch ngợm chớp mắt vài cái với anh, "Mấy năm nay em đã tiếp xúc với nhiều kiểu người rồi, yên tâm đi, em có thể ứng phó được."

Kiểu con nhà đại gia kia, cô đã ở Thẩm gia từ nhỏ đến lớn, hơn nữa mấy năm nay lăn lộn trong giới giải trí, đương nhiên đã hiểu được rất nhiều thứ

Trình Quý Thanh mỉm cười nhấc cằm cô, "Anh sợ sẽ dọa em chạy mất"

"Còn chưa gặp bọn họ, sao anh biết được em sẽ chịu thiệt thòi a." Đàm Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh, thấy bộ dáng anh vẫn tâm sự nặng nề, nên nghĩ rằng anh thật sự rất bận tâm chuyện này, vì thế vẫn an ủi anh, "Được rồi, em sẽ tùy cơ ứng biến, anh hôm nay sao ấy? Nhìn thấy lạ lạ."

Anh nhìn cô một hồi, rồi mới thở dài, "Đàm Dĩnh, kỳ thật —— "

"Sao?" Đàm Dĩnh nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt lúc đen lúc sáng, những lời này của Trình Quý Thanh bị ngăn ở ngực không thể nói ra, lắc đầu nói, "Không có việc gì đâu,anh định hỏi Diệp Tử sao rồi?"

Nói tới Diệp tử, biểu tình của Đàm Dĩnh nháy mắt trở nên sinh động hơn, đuôi lông mày nơi khóe mắt duỗi ra vui sướng, "Đã sắp đến ngày dự sinh, hơn nữa chồng của cậu ấy thế mà chính là mẫu người lí tưởng mà cậu ấy nhắm tới lúc trước á, anh nói có phải thật khéo không?"

Trình Quý Thanh kiên nhẫn nghe xong, lại phối hợp cười gật gật đầu, "Rất khéo, đây gọi là duyên phận đấy mà."

"Đúng vậy." Đàm Dĩnh cũng cảm thán, "Lục Thiệu Hành đối với cậu ấy ngược lại rất tốt, sủng cậu ấy, nhìn cậu ấy sống hạnh phúc thật tốt."

Hai người sóng vai nhau ngồi trên sô pha, nhưng ánh mắt lại không cùng nhìn TV trên tường, rõ ràng ai cũng ôm tâm tư. Im lặng một lát, Trình Quý Thanh bỗng nhiên nói: "Em sẽ hối hận sao? Anh vừa rồi thấy anh ta đưa em về."

Nội tâm Đàm Dĩnh cả kinh, lập tức ngồi ngay ngắn nhìn anh, khó trách từ lúc bước vào cửa đến giờ thấy anh cứ lạ lạ, hoá ra là do hiểu lầm? Cô vội vã giải thích: "Chúng em vừa gặp nhau ở nhà Diệp Tử, sau đó em đã nói rõ với anh ấy, lúc ấy anh cầu hôn em cũng là chuyện đã được thận trọng bàn tính qua, cho nên anh yên tâm..."

Trình Quý Thanh xoay đầu lại, ánh mắt nhu hòa, tựa như không có chút nghi ngờ gì, "Anh biết, ngươi trước giờ cố chấp, chỉ cần đồng ý anh liền sẽ không có tâm tư nghĩ gì đến nữa."

Đàm Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, "Quý Thanh, em sẽ sống tốt bên anh."

Cô giống như đang thể hiện quyết tâm, hoặc là đang trấn an tinh thần của anh, Trình Quý Thanh lại cảm thấy khổ sở trong lòng.

Cô ngốc này, chỉ sợ ngay cả chính cô cũng không biết, lúc bàn luận về chuyện hôn nhân của mình thì nét mặt của cô còn không vui sướng bằng lúc nói về chuyện ở nhà Diệp Tử, loại vui sướng phát ra từ nội tâm này căn bản không thể nào nguỵ trang được.

Nhưng anh vẫn nhẫn tâm không vạch trần nó

Anh nhìn sườn mặt nhu hoà của Đàm Dĩnh, một lần lại một lần tự nói với lòng mình, đây là điều anh khát vọng đã lâu, chỉ cách hạnh phúc vỏn vẹn một bước dài nữa, anh sẽ không vì chuyện này mà buông tha, cũng sẽ không để bất kì bóng người nào làm ảnh hưởng.

........................

Buổi chiều hôm sau phải đến Trình gia, Đàm Dĩnh phải dậy thật sớm, quần áo trong tủ đồ của cô quả thực rõ ràng không thích hợp để đi gặp Trình phu nhân, trước mặt mẹ chồng tương lai, con dâu ăn mặt không đẹp thì không tốt lắm, vì thế liền đơn giản thu dọn rồi đi đến cửa hàng mua đồ

Cô đầu tiên chọn một cái đầm, một cái áo khoát trắng phù hợp đi kèm, đứng trước gương xoay vài vòng, khi nào cảm thấy thật sự phù hợp mới thôi. Lúc chọn son môi thì hơi khó khăn một chút, màu sắc quả thực rất đẹp, nhưng cô không biết màu nào sẽ thích hợp với mắt thẩm mĩ của người lớn

Cô bán hàng đương nhiên hận không thể bán toàn bộ những món đồ cô nhìn trúng, hỏi nửa ngày cũng chưa quyết định được món nào

Đàm Dĩnh bây giờ đang nhớ đến Diệp tử, nha đầu kia so với cô có vẻ rành về mấy món đồ trang điểm này hơn, cho dù cô đã từng làm cho bên tạp chí, nhưng so cô ấy chắc còn thua xa

Đang do dự, may mắn thay bên có một cô gái cho cô ý kiến, chỉ chỉ một cái trong đó nói: "Cái này rất đẹp, thích hợp với cô, cũng thích hợp tham gia một bữa tiệc đấy."

Đàm Dĩnh ngoài ý muốn nhìn về phía đối phương, là một cô gái vô cùng trẻ trung và thời trang, qua cách ăn mặt rất khó đoán được cô gái này bao nhiêu, nhưng diện mạo thật không thể xoi mói, là loại người mà chỉ liếc nhìn thôi sẽ gây ra cho đối phương rất nhiều hảo cảm

Cô kinh ngạc nói: "Cô sao lại đoán chuẩn như vậy? Tôi đúng là muốn đi gặp một vị trưởng bối."

Đối phương mỉm cười, lúc cúi đầu thì mái tóc dài đen nhánh trược xuống, rất ưu nhã mê người, nói chuyện cũng có lý, "Bởi vì để cho một cô gái tỉ mỉ trang điểm, mà lại khẩn trương như vậy, hoặc là gặp bạn trai, hoặc là người có liên quan đến bạn trai của mình. Nhưng cô gần như không phô trương đến mức diễm lệ như vậy, cho tôi đoán chắc là mẹ của bạn trai cô nhỉ."

Đàm Dĩnh ngượng ngùng gật gật đầu, "Cám ơn cô."

Cô chỉ cái đầm hồi nảy để hỏi ý kiến, ai ngờ vị tiểu thư kia chỉ nói một câu, "Cái này cũng rất đẹp, tôi nghĩ bạn trai cô nhất định sẽ thích."

Đàm Dĩnh sửng sốt một chút, nhìn người trước mắt bỗng nhiên sinh ra loại ảo giác kì quái, giống như đối phương đã nắm rõ cô trong bàn tay vậy? Nhưng cô quả thật không biết đối phương là ai, trước đây hay bây giờ cũng chưa từng gặp qua.

Vị tiểu thư kia thấy biểu tình của cô ngưng trọng, mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là đơn thuần cảm thấy thích hợp với cô mà thôi, tôi đã mạo muội rồi."

Cô ấy lại một lần nữa để cây son môi về lại quầy, trước lúc rời đi lại cười nhạt liếc mắt nhìn Đàm Dĩnh "Tiểu thư, cô thật giống như là không thật lòng yêu thương bạn trai mình, cũng không nguyện ý chia sẻ niềm vui cùng anh ta, lúc chọn son môi gần như không quan tâm đến cảm thụ của anh ta. Tôi nghĩ đây không phải là chuyện tốt, quấy rầy rồi."

Nói xong những lời này cô ấy liền lập tức rời đi, để lại vẻ mặt hoảng hốt của Đàm Dĩnh cùng những món đồ cô ấy đã hướng dẫn, nhất là Đàm Dĩnh, trong lòng mặc dù vẫn cảm thấy kì quái như trước, nhưng tỉnh táo lại thì không khỏi kinh hãi vì lời nói khi nãy của đối phương

Đích xác, những chi tiết này ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra. Cô hôm nay làm hết thảy những việc này, chẳng những đã dụng tâm, tựa như tất cả đều chỉ là vì hoàn thành một "nhiệm vụ" mà Quý Thanh giao cho cô, trong lòng nghĩ nhiều, cố đừng làm cho anh thất vọng...

Lúc rời khỏi cửa hàng tâm tình cô có chút phức tạp, điện thoại trong túi rung nửa ngày cũng chẳng biết, vội vội vàng vàng lấy ra không kịp nhìn liền nghe máy, "Alo?"

"Chân khá hơn chút nào chưa?"

Giọng nam nhẹ nhàng làm cho trái tim của Đàm Dĩnh hơi hơi run rẩy, là Thẩm Lương Thần. Cô trầm thấp "Vâng" một tiếng, lại tìm đề tài nói: "Đêm qua đã không đau nữa, cám ơn anh đã giúp tôi xử lí kịp thời"

Bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ, "Làm sao lại qua một đêm, bỗng nhiên đã trở nên xa lạ như vậy?"

"Đã tính là bạn bè, câu "Cám ơn" cũng nên thôi." Cô cẩn thận trả lời.

Thẩm Lương Thần an tĩnh, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhẹ qua sóng điện thoại, sau một lát mới nói: "Nghe Diệp tử nói, hôm nay em muốn tới nhà họ Trình?"

"Vâng." Đàm Dĩnh cũng quên hỏi tại sao Diệp tử lại nói cho anh biết, chỉ nín thở nghe anh nói lời kế tiếp.

Thẩm Lương Thần lần này không ngập ngừng, liền nói tiếp: "Trình phu nhân nổi tiếng là người tốt, cho nên em không cần lo lắng, ba bà ấy là giáo sư Lâm Tử Ninh, cho nên rất hứng thú tìm hiểu văn học, em có thể an tâm."

Đàm Dĩnh nghe anh nói xong, ngón tay theo bản năng nhéo nhéo lòng bàn tay của mình, "Anh gọi chỉ để cho tôi biết chuyện này?"

Anh chỉ hời hợt nói: "Không muốn em chịu uỷ khuất, chỉ là suy ngẫm lại thấy không thể."

"..."

Thấy cô không nói, Thẩm Lương Thần bỗng nhiên trầm lại, "Em sẽ không cho rằng anh đang giở thủ đoạn để đùa giỡn chứ?"

"Không có, tôi không nghĩ như vậy." Đàm Dĩnh chỉ là cảm thấy, anh hình như không cần thiết làm những chuyện vớ vẩn này, điều này không giống anh chút nào.

Thẩm Lương Thần như đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại khó khăn nói, "... Nếu như anh cho em biết, anh nói chuyện này, chỉ là vì lấy cớ để gọi điện
thoại cho em thì sao?"

Đàm Dĩnh giật mình, Thẩm Lương Thần không cho cô cơ hội nói lời làm tổn thương anh, vội vàng nói: "Không sao, cứ như vậy đi."

Kết thúc cuộc trò chuyện, đầu óc Đàm Dĩnh trống rỗng một giây, cô lặng lẽ cất di động, hít thở sâu vài lần mới đi vào trong thang máy.

Mà Thẩm Lương Thần thì đang ngồi ở bàn làm việc, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen đến thất thần. Anh kỳ thật cũng chưa hẳn hoàn toàn nói thật, nói cô là nguyên nhân chủ yếu, nhưng còn có một nguyên nhân khác, anh muốn tốc chiến tốc thắng.

Thay vì hao phí thời gian cùng tinh lực với Đàm Dĩnh và ông bà nhà họ Trình, không bằng giúp bọn họ sớm vượt qua cửa ải này, dù sao anh biết, bọn họ còn phải gian nan vượt qua cửa ải tiếp nữa, mà lúc này đây, anh cũng muốn nhìn xem Trình Quý Thanh sẽ lựa chọn cái gì

Lúc trước anh bởi vì ích lợi mà buông tay Đàm Dĩnh, bị Trình Quý Thanh nhạo báng, nay anh cũng muốn nhìn xem, vấn đề nan giải nầy nếu đặt trước mặt Trình Quý Thanh, hắn ta đến cùng sẽ xử trí thể nào?

...............................edited by Khuynh Lâu..........................

Bởi vì cú điện thoại này của Thẩm Lương Thần, Đàm Dĩnh sau khi về nhà liền lên mạng bù lại một vài kiến thức văn học, cho dù chỉ một ít cũng được, nhưng không được đến mức đối phương nói tới nghe không hiểu, giúp cho cuộc gặp mặt đầu tiên với Trình phu nhân thuận lợi hơn

Trình phu nhân quả nhiên có phong độ của người trí thức, nói chuyện với ai cũng lễ độ, cho người ta cảm giác đặc biệt thoải mái. Điểm này rất giống Trình Quý Thanh, nói vậy chắc là anh được di truyền từ mẹ rồi.

Ba dượng của Trình Quý Thanh vì có tiệc xã giao nên không có mặt ở nhà, điều này làm cho Đàm Dĩnh thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vị cha dượng trong truyền thuyết kia nghe nói không hề dễ ứng phó tí nào

Đối phương mới ở cửa đã không hảo ý đánh giá cô, vừa trống không mở miệng hỏi cô, "Nghe nói cháu làm ở ngành giải trí, là quản lí à?"

"Đúng ạ." Đàm Dĩnh khéo léo khẽ cười.

Người anh kế nhếch môi, trong mắt có chút cảm giác miệt thị, "Là quản lí à, vừa lúc gần đây nổi lên chuyện của cô tiểu thư Lục Từ? Mấy chuyện của cô ấy và Chu Kính Sinh, là sự thật?"

Lời này làm cho Đàm Dĩnh có chút xấu hổ, trước mặc mẹ Trình lại nhắc tới chuyện quá khứ của Lục Từ – mang theo một loại gièm pha, nghĩ đi nghĩ lại chẳng có lí chút nào. Cô châm chước hạ giọng tìm từ, "Trước đây tuổi cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ cô ấy đã không qua lại với Chu tiên sinh nữa."

Vị anh kế cười một tiếng, "Vậy cô thật lợi hại, có thể làm sáng tỏ chuyện hiểu lầm của vị nữa minh tinh và hắn ta, chắc nhiều thủ đoạn lắm a."

"Chuyện này là do công ty phụ trách chỉ đạo, tụi em làm cấp dưới, chỉ phụ trách chấp hành."

Đàm Dĩnh cũng tính là hiểu, đối phương đại khái là có ý muốn châm chọc cô, bôi đen hình tượng của cô trước mặt mẹ Trình, nhưng trong lòng cô vẫn có chút kỳ quái. Trình Quý Thanh nếu như kết hôn với cô, không cần đám hỏi, đó không phải là chuyện có lợi cho vị anh kế của anh hay sao? Ít nhất bởi vì chuyện này, địa vị của Quý Thanh ở Trình gia nhất định sẽ bị ảnh hưởng

Nhưng vì sao cô luôn cảm thấy, vị kế huynh này lại có địch ý rất nặng với mình?

Mẹ Trình lên tiếng, bảo anh ta: "Con đi nhìn xem Bùi Dao đã xong chưa, nên vào ăn rồi."

Mà Đàm Dĩnh nghe từ Bùi Dao phát ra từ miệng miệng mẹ Trình thì kinh ngạc đến mức quên nói chuyện, thế nhưng mà... lại là vị tiểu thư kì quái gặp hồi chiều? Chuyện này thật quá trùng hợp đi?

..................

So với lúc chiều, lúc này Bùi Dao thoạt nhìn rất trẻ trung và thoải mái, cô mặc quần ở nhà màu xám, tóc dài đen nhánh được cột cao trên đầu. Một tay thì bỏ trong túi, tay kia chủ động đưa tới trước mặt cô, "Chào cô, tôi là Trình Bùi Dao, người em không cùng huyết thống với Trình Quý Thanh."

Lời này nghe rất bình thường, nhưng vì sao lại nhấn mạnh chữ không cùng huyết thống? Hơn nữa với biểu tình của Trình Quý Thanh, hình như cũng không được tự nhiên. Anh gần như không có chạm mắt với Bùi Dao, thái độ đối đãi này với vị anh kế hoàn toàn bất đồng

Đàm Dĩnh để ý, bất động thanh sắc cũng đưa tay ra, "Chào cô, hoá ra cô là em của Quý Thanh, thật quý hoá."

"Tụi em đã gặp nhau?"

Lúc nói những lời này, cảm giác nhạy bén của Đàm Dĩnh cảm nhận được cánh tay Quý Thanh khoát lên trên vai mình trở nên căng thẳng, lực đạo kia giống như rất khẩn trương. Cô quay đầu trấn an cười với anh, "Hôm nay em ở cửa hàng có gặp qua một lần, nhưng không biết đây là em của anh, cũng không có trò chuyện gì nhiều."

Trình Quý Thanh bây giờ mới trầm tĩnh lại, Đàm Dĩnh tinh tường nhìn, mi tâm anh chau lại, không vui nhìn người em gái kia của mình

Ánh mắt kia không giống như là đang chỉ trích, giống như là oán hận hơn? Giống anh và em cùng nhau chi gian...

"Bùi Dao học tâm lý học, mấy năm nay không ở Thanh Châu, nay nghe nói Quý Thanh muốn đem bạn gái về ra mắt, nhất định muốn thay anh mình xem thử. Hi vọng là không doạ cháu sợ." Bà Trình lôi kéo sự chú ý của Đàm Dĩnh, lời giải thích cắt đứt sự trầm tư của cô.

Đàm Dĩnh mỉm cười lắc đầu, "Hoá ra Bùi Dao học tâm lý, khó trách, hôm nay cô ấy nói chuyện với cháu rất có ý tứ."

"Thật vậy hả?" Môi và mắt của Bùi Dao cong cong ngồi xuống đối diện cô, "Cô cảm thấy rất có ý tứ a, nhưng anh ba của tôi thì cảm thấy rất đáng sợ a."

"Đáng sợ?" Đàm Dĩnh có chút không hiểu, "Vì sao lại cảm thấy đáng sợ?"

Bùi Dao hoàn toàn không để ý nét mặt xanh mét của Trình Quý Thanh, hoạt bát nói đùa, "Đại khái là trong lòng anh ấy ẩn dấu một bí mật gì đó, sợ bị tôi phát hiện ấy mà."

"Nha đầu kia." Mẹ Trình nhịn không được cười to, "Từ nhỏ đến lớn luôn tinh nghịch trêu đùa anh ba, hôm nay trước mặt chị dâu tương lai, còn không giấu bớt lại, tốt xấu gì cũng phải chừa cho anh ba con một chút mặt mũi nữa chứ."

Đàm Dĩnh phát hiện mẹ Trình nói xong lời nói này, ý cười trên mặt của Bùi Dao đều biến mất sạch sẽ, làn da hình như còn trắng bệch hơn trước

Mắt cô ấy nhìn mình, không lạnh không nóng "Vâng" một tiếng, sau đó cứ ngồi ở đó không lên tiếng nữa

.....................edited by Khuynh Lâu.......................

Buổi tối sau khi dùng cơm xong thì đến lúc phải về, gia quy ở Trình gia cũng không khác lắm so với Thẩm gia, ăn xong cũng đã nói chuyện xong, cho nên Đàm Dĩnh như trút đi gánh nặng. Sau lại ngồi với bà Trình một chút thì rời đi, thoạt nhìn mẹ Trình đối với Đàm Dĩnh rất phi thường hài lòng, lúc gần đi vẫn dặn dò cô lần sau hãy ghé chơi

Ngược lại Bùi Dao đứng ở chỗ hành lang gần cửa ra vào, ánh mắt có chút quái dị, đặc biệt khi thấy Trình Quý Thanh giúp Đàm Dĩnh cài cúc áo măng tô thì đáy mắt lại hồng hồng

Trên đường trở về, Đàm Dĩnh cũng không có mở miệng hỏi Trình Quý Thanh, cô cũng không có ngốc như vậy đâu, trực giác của phụ nữ rất mạnh, nhưng giống như cô từng nói với Thẩm Lương Thần, ai mà chẳng có quá khứ?

Chỉ là quá khứ này của Trình Quý Thanh còn kèm theo cả lớp tình thân bên ngoài, sợ là cả đời sẽ không bao giờ thoát ra nổi ——

"Anh nghĩ, anh phải cùng em nói chuyện về Bùi Dao một chút." Trình Quý Thanh bỗng nhiên mở miệng, tiện đà dừng xe ở bên đường

Đàm Dĩnh gật gật đầu, "Anh nói đi"

Trình Quý Thanh hạ cửa kính xe, khó chịu kéo kéo caravat, tựa như không biết nên bắt đầu từ đâu, hồi lâu mới mở miệng, câu nói đầu tiên làm cho Đàm Dĩnh ngây ngẩn cả người, "Cô ấy là một người vô cùng độc ác."

"..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện